Trịnh Tuấn vội vàng ôm bà điên ngăn lại, không dám để bà điên đến gần Bùi nguyên Minh.
Bởi vì Trịnh Tuấn cảm nhận rõ ràng sau khi Thanh Linh nói tên Kim Trác Húc, trên thân Bùi nguyên Minh, tản mát ra một cỗ sát khí như có như không!
Bùi nguyên Minh lúc này, tâm tình vô cùng tồi tệ, anh lạnh lùng nói: “Thanh Linh, ta vốn không thèm quan tâm tới ngươi, vậy mà ngươi, còn mặt mũi nào nhắc tới Kim Trác Húc?”
” Nếu như không phải các ngươi, tham mộ hư vinh quỳ xuống liếm Kim Trác Húc, Tuyết Dương, thế nào suýt chút nữa bị giết chết?”
” Vương bát đản ngươi nói cái gì, ngươi nói là Kim Tam Thiếu hại Tuyết Dương sao? Ngươi tên vương bát đản này, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, Kim Tam Thiếu ở chỗ nào đâu? Nơi này, rõ ràng chỉ có một mình ngươi!”
“Tên khốn kiếp, ngươi lại dám nói xấu, vu khống Kim Tam Thiếu, nếu Kim Tam Thiếu biết, cẩn thận chân chó của ngươi bị hắn đánh gãy!”
“Ngươi không chỉ muốn xúc phạm Tuyết Dương, còn dám đánh ta, còn vu oan Kim Tam Thiếu, Bùi nguyên Minh, ngươi xong rồi! Ta nhất định phải cho ngươi vào tù ngồi mục xương.”
Thanh Linh đầy tức giận đối với hành động phớt lờ quyền uy của mình, lại dám có hành vi phản kháng.
Bà điên hận. không thể một chân giẫm chết Bùi nguyên Minh.
“Mẹ, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm!”
Trịnh Khánh Vân lúc này mới đậu xe xong lao đến, nhanh chóng túm lấy Thanh Linh đang chuẩn bị phát điên.
“Anh rể không phải người xấu!”
“Vừa rồi chính anh rể nhắn cho con, nói cho chị gái con có chuyện!”
“Anh ấy ở đây, vì lo lắng cho sự an toàn của tỷ tỷ!”
“Nếu anh ấy đối với tỷ tỷ có ý đồ xấu, tại sao anh ấy phải làm như thế này?”
Đang nói chuyện, Trịnh Khánh Vân trực tiếp mở đt, trong đó có tin nhắn của Bùi nguyên Minh.
“Cái gì! ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!