Hắn đang lo, tìm không thấy cơ hội tiếp tục biểu hiện tốt một chút, không ngờ Lý Trung Hạo, lại kê cao gối cho hắn ngủ say.
Hoắc Thiếu Khanh một bên trong lòng không ngừng nhả rãnh, một bên hạ thủ không lưu tình, một bàn tay tiếp một bàn tay, đánh cho ê ẩm bàn tay, đánh cho Lý Trung Hạo không ngừng gào thét.
” Vương bát đản, ngươi thì tính cái đồ vật gì!”
“Bùi Đại Thiếu của ta, ngươi có thể xúc phạm sao?”
“Người như Bùi Đại Thiếu, không quan tâm đến loại tiểu nhân vật như ngươi!”
“Nhưng ta, Hoắc Thiếu Khanh, há có thể trơ mắt nhìn người bất kính với Bùi Đại Thiếu sao?”
” Nếu như ngươi có cái gì bất mãn, lớn tiếng nói ra, ta cam đoan, ta sẽ chơi chết cả nhà ngươi, còn đem mộ phần tổ tông mười tám đời nhà ngươi đều móc ra, nghiền xương thành tro!”
Lý Trung Hạo bị đánh cho kêu rên không thôi, cuối cùng hắn cũng nhận sợ, không dám nói lời độc ác nữa mà lộn nhào lui ra phía sau.
“Không dám, ta thật sự không dám!”
” Van cầu các ngươi, coi ta là một cái rắm mà thả đi!”
Đang khi nói chuyện, Lý Trung Hạo quỳ trên mặt đất dập đầu như giã tỏi, rung động đùng đùng.
Cảnh tượng này khiến Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, hôm nay là một ngày tốt lành, không nên để xui xẻo.
Anh tay phải vung lên, thản nhiên nói: “Để hắn cút đi.”
“cút!”
Hoắc Thiếu Khanh cuối cùng một bàn tay, trực tiếp làm Lý Trung Hạo tung bay đẹp hơn chim.
Lý Trung Hạo sau khi hạ cánh, lập tức lộn nhào chạy trối chết.