Nhưng ngoài Chu Hướng Võ, La Bác Hoa và Lý Thi Vân đang ở đây, vẫn còn rất nhiều nhân viên y tế vô tội trong hiện trường.
Vạn nhất một hồi cướp cò, đạn nảy, tổn thương tới những người này, liền không tốt.
Rốt cuộc, súng đạn không có mắt.
“Dùng súng uy hiếp chúng ta!”
Chu Hướng Võ giờ phút này giận tím mặt, cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị thử thách rất nhiều.
” Các ngươi đến cùng có biết, người mình đang uy hiếp là ai hay không?”
Cơ Ca thấy giờ phút này, thấy súng đạn có hiệu quả răn đe, lập tức lại đắc ý, hắn cười lạnh nói: “Lão Tử chẳng cần biết ngươi là ai!”
“Lại hù ta, có tin Lão Tử bóp cò bắn chết ngươi hay không? ”
” Ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên.”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt mở miệng.
“Anh ta là cảnh sát trưởng Kim Lăng, Thanh tra trưởng, Chu Hướng Võ.”
“Lão Tử quan tâm hắn là giám đốc hay tổng thanh tra sao”
“Cho dù hắn là thằng mất dạy tập cận bình cũng vô dụng!”
Cơ Ca lúc này mới bước tới, dùng súng trong tay ấn lên trán Bùi Nguyên Minh.
” Tiểu vương bát đản, đừng giả bộ ở đây, ngươi tổn hại Bưu ca, đêm nay chuyện này sẽ không qua được.”
“Báo ca đang đợi ngươi, tốt hơn ngươi hãy cùng chúng ta đi một chuyến.”
“Ngươi dám cự tuyệt, ta trước tiên bắn chết những người khác, sau đó sẽ bắn chết ngươi!”
La Bác Hoa tiểu tâm dực dực nói: “Bùi Thiếu, mặc kệ chúng tôi, huynh…”
“bùm -”
Cơ Ca ánh mắt lạnh lẽo, vung mạnh tay lên, một tên lưu manh trực tiếp bóp cò, một viên bắn vào bàn chân La Bác Hoa .
Máu tươi vẩy ra, La Bác Hoa kêu lên một tiếng đau đớn xụi lơ trên mặt đất.