Chương 4
“Giải thích? Tại sao tôi phải giải thích với anh?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Đầu tiên, Tuyết Dương là vợ của tôi, xin anh tránh xa cô ấy ra, đi nơi khác mà phát điên đi!” “Thứ hai, vợ tôi thích hoa hồng, tôi sẽ tự mình tặng cô ấy! Cô ấy xinh đẹp như vậy, những người hâm mộ thô tục làm sao xứng với cô ấy? Tối nay tôi sẽ tặng cho cô ấy hoa hồng Praha luôn!”
“Mẹ kiếp! Anh chậm phát triển trí tuệ hay ngu ngốc vậy? Bông hồng Praha 350.000 một nghìn một bông đấy. Tôi nghe nói tối qua anh còn xin một chiếc xe điện với ông Trịnh? Đồ phá hoại như anh, nếu bán quả thận của anh đi thì anh cũng mua không nổi đâu. Ai cho anh can đảm như vậy?”
Lý Đông Lưu ánh mắt lạnh lẽo, anh ta là nhân viên cấp cao trong công ty đầu tư của nhà họ Bùi, từ khi nào thì một tên ở rể cũng dám nói chuyện như vậy với anh ta như thế này?
Và điều khiến anh ta tức giận nhất chính là việc Bùi Nguyên Minh dám đập nát hoa của anh ta, rồi còn kéo người trong mộng của anh ta vào thang máy? Tên phế vật này muốn làm gì?
Nghĩ đến đây, Lý Đông Lưu đột nhiên nhếch mép, hạ quyết tâm: “Tuyết Dương, em muốn được đầu tư 17,5 tỉ sao? Tôi có thể giúp em.”
“Cái gì?” Trịnh Tuyết Dương ngạc nhiên.
Lý Đông Lưu nói một cách thờ ơ: “Tuyết Dương, anh biết rằng công ty của em đang thiếu 17,5 tỉ tiền mặt. Vừa hay trong tay anh đang có quỹ dự án có thể đầu tư. Chỉ cần em đi ăn trưa cùng anh, khoản đầu tư này sẽ là của em.”
“Anh nói nghiêm túc đấy chứ?” Trịnh Tuyết Dương buông tay Bùi Nguyên Minh ra, công ty của cô thật sự rất cần tiền.
“Lý Đông Lưu anh nói được làm được.” Lý Đông Lưu hùng hồn nói.
“Được rồi.” Trịnh Mẫn Mẫn cân nhắc, cuối cùng cũng đồng ý. Dù sao thì nếu không có tiền, công ty của cô ấy rất có thể sẽ phá sản.
“Đi thôi Tuyết Dương, chúng ta nghiên cứu kỹ dự án, nhân tiện thảo luận
xem nên ăn trưa ở đâu…” Lý Đông Lưu lịch sự nói. “Vợ! Em không được đi cùng anh ta!” Trước khi Trịnh Tuyết Dương lên
tiếng, Bùi Nguyên Minh trừng mắt nhìn Lý Đông Lưu với vẻ mặt khó coi: “Lý Đông Lưu, tôi cảnh cáo anh, anh tránh xa vợ tôi ra!”
“Hahaha, chuyện này có thể do một tên ở rể vô dụng quyết định sao? Sao nào? Anh sợ tôi cắm cho anh một cặp sừng sao?” Lúc này Lý Đông Lưu dường như mỉm cười.
“Chậc chậc chậc chậc chậc, một tên phế vật, còn thật sự cho rằng mình có thể thay đổi số mệnh sao?”
“Tôi…” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thay đổi, còn muốn nói gì đó.
Nhưng lúc này Trịnh Tuyết Dương bước ra khỏi thang máy, lạnh lùng nói:
“Bùi Nguyên Minh, đừng gây phiền phức vô cớ.”
“Anh vô cớ làm phiền sao?” Bùi Nguyên Minh sửng sốt.
“Anh có biết khoản đầu tư này đối với tôi quan trọng như thế nào không?” Trịnh Tuyết Dương thất vọng nhìn Bùi Nguyên Minh, nếu anh có chút khả năng thì sao cô phải như thế này.
Thở dài một tiếng, cô quay lại đi theo Lý Đông Lưu ra khỏi sảnh công ty, lên chiếc BMW của anh ta.
“Vợ!” Bùi Nguyên Minh nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương lên xe của Lý Đông Lưu cũng nhanh chóng đi theo, nói: “Vợ, em không được đi cùng anh ta, anh có tiền, sẽ cho em 17,5 tỉ!”
“Bùi Nguyên Minh, anh có thể tìm việc trước được không, đừng có ngày
nào cũng mơ giữa ban ngày ở đây nữa.” Trịnh Mẫn Thạc thở dài.
“Nhưng…” Bùi Nguyên Minh vừa định nói.
Lý Đông Lưu ở một bên đi tới, vỗ vỗ vào vai Bùi Nguyên Minh, thâm ý nói:
“Làm sao vậy? Này đồ vô dụng, muốn tìm việc làm sao? Có cần tôi giới thiệu không? Nhưng mà công ty chúng tôi chỉ cần người dọn dẹp thôi.”
“Anh có muốn thử không? Lương ba triệu rưỡi trong một tháng. Vì lợi ích của Tuyết Dương, tôi sẽ trợ cấp thêm ba trăm nghìn cho anh được không?” Lý Đông Lưu sâu sắc nói: “Phía sau Công ty Đầu tư Bùi thị là nhà họ Bùi, cơ hội được vào một công ty lớn như vậy, không thể nào bỏ lỡ được đâu, anh phải suy nghĩ cho kỹ càng!”
Bùi Nguyên Minh gạt tay Lý Đông Lưu ra, lạnh lùng nói: “Không cần!” “Ồ, anh vẫn không biết tốt xấu sao?” Lý Đông Lưu lắc đầu, cũng lười để ý tới Bùi Nguyên Minh, trực tiếp mở cửa BMW rồi ngồi vào.
“Vợ à, đừng đi với anh ta, 17,5 tỉ đó anh có thể giải quyết được!” Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Tuyết Dương, hi vọng cô có thể thay đổi ý kiến.
Nhưng đáng tiếc, Trịnh Tuyết Dương đã làm ngơ trước yêu cầu của Bùi Nguyên Minh.
“Bùi Nguyên Minh, đừng nói nữa, cũng đừng mơ mộng hão huyền nếu anh không có tiền…”
“Anh nghĩ anh có thể giúp gì cho Tuyết Dương? Anh có 17,5 tỉ? Anh có biết tổng giám đốc của công ty Đầu tư Bùi thị không?”
“Anh ấy à… vẫn nên suy nghĩ sẽ ăn xin ở đâu sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh đi! Hahaha!”
Lý Đông Lưu hạ cửa sổ xuống, khinh thường cười.
Bùi Nguyên Minh gầm lên: “Lý Đông Lưu, anh có tiền là ghê gớm lắm sao!”
“Xin lỗi nha tên vô dụng, có tiền thật sự rất ghê gớm đấy, chỉ một lời là có thể để cho vợ của anh đi cùng tôi rồi…”
“Tôi kêu Tuyết Dương lên xe của tôi, cô ấy liền lên xe của tôi.”
“Tôi kêu Tuyết Dương ly hôn với anh, cô ấy cũng sẽ phải ly hôn với anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!