Chương 3
Nửa giờ sau, Bùi Nguyên Minh đến cổng công ty của Trịnh Tuyết Dương, chuẩn bị vào cổng, nhân viên bảo vệ ở cổng đột nhiên cầm roi điện chặn trước mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Cút ngay, chúng tôi không hoan nghênh người ăn xin ở đây.”
Bùi Nguyên Minh vừa mới ngủ dậy còn chưa tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc một chiếc áo phông, quần đùi có vài lỗ thủng, trông thật giống một kẻ lang thang bên lề đường.
Bùi Nguyên Minh đã quen rồi, chỉ cười nói: “Anh bảo vệ, tôi đến đây để %3D gửi tài liệu cho bà xã.”
“Cậu như thế này còn có vợ?” Bảo vệ tỏ vẻ nghi ngờ: “Là chị Năm quét sàn hay chị Tám phụ bếp sau?
“Vợ tôi là Trịnh Tuyết Dương” Bùi Nguyên Minh nói.
Bảo vệ sửng sốt, một lúc sau mới cười nói: “Thì ra là anh, anh là tên ở rể nhà họ Trịnh đấy ạ… Ha ha ha ha …”
Bùi Nguyên Minh lắc đầu, tự hỏi mình nổi tiếng thế nào.
“Được rồi, mang tài liệu đến, giám đốc Tuyết Dương đã ra lệnh rồi, nếu anh tới thì giao cho tôi.” Bảo vệ nói.
“Không.” Bùi Nguyên Minh lắc đầu tỏ vẻ kiên quyết: “Em vợ nói tài liệu này rất quan trọng, nên tôi phải đích thân giao cho vợ tôi, vậy xin hãy để tôi…”
“Này anh kia!” Bảo vệ chỉ vào Bùi Nguyên Minh vẻ mặt không nói nên lời, nhóc này bị bệnh à? Anh còn không biết nhà họ Trịnh chán ghét anh như thế nào sao? Hơn nữa anh vào công ty với dáng vẻ này, không sợ ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty sao?
Khi cả hai đang nói chuyện, phía sau đột nhiên có tiếng động cơ gầm rú. Một lúc sau, một chiếc BMW 5 Series vụt qua, dừng lại bên chiếc xe đạp nhỏ của Bùi Nguyên Minh, rồi nhìn thấy Lý Đông Lưu đang cầm một bó hoa hồng bước xuống xe.
“Xin chào, giám đốc Lưu!” Nhìn thấy Lý Đông Lưu, nhân viên bảo vệ cao giọng gật đầu chào, nói: “Giám đốc Lưu, bên này, mời, giám đốc Tuyết Dương đã ở trong văn phòng chờ anh rất lâu rồi.”
Lý Đông Lưu gật đầu, còn không thèm nhìn Bùi Nguyên Minh nữa, xoay người bước vào cổng công ty.
Ngay khi Bùi Nguyên Minh định theo vào, nhưng bảo vệ đã nhấc dùi cui điện lên và ngăn anh lại.
“Ý của anh là gì? Tại sao anh ta vào được mà tôi lại không vào được?” Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm nhân viên bảo vệ.
Bảo vệ thở dài, nói: “Bùi Nguyên Minh, một kẻ ở rể như anh sao mà so được với giám đốc Lưu? Chậc chậc, anh đã thấy chưa? Bó hoa hồng mà giám đốc Lưu cầm trong tay đáng giá cả chụ triệu, anh có thể lấy tiền ra mua không? Tôi thấy anh ấy à, chẳng bao lâu nữa anh sẽ không phải ở rể nữa đâu.
Bùi Nguyên Minh sửng sốt, cau mày nói: “Ý của anh là gì?”
“Ý tôi là sao? Anh ngu thật hay giả ngu thế? Chuyện trong bữa tiệc mừng thọ tối hôm qua đều bị lan truyền rồi. Ai mà không biết rằng giám đốc Lưu đang theo đuổi giám đốc Tuyết Dương? Hai người họ là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh! Cái dáng vẻ phế vật này của anh, thật sự không biết tại sao giám đốc Dương lại lấy anh nữa” Nhân viên bảo vệ mắng.
Bên kia, cửa thang máy ở sảnh công ty mở ra, Trịnh Tuyết Dương mặc váy hoa bước ra, trông thật xinh đẹp.
Nhìn thấy Lý Đông Lưu lúc này, cô cười gật đầu nói: “Giám đốc Lưu, đợi anh rất lâu rồi.”
Lý Đông Lưu nheo mắt, trong mắt hiện lên một ánh nhìn tà dâm gần như không thể nhận ra.
Anh ta vô thức liếm môi, ưu nhã đưa bó hoa trong tay ra rồi mỉm cười: “Người ta nói, kiếm tốt tặng anh hùng, hoa tươi tặng người đẹp. Tuyết Dương, em đẹp hơn hoa này nhiều, chỉ có em mới thích hợp làm chủ của bó hoa này.”
Chân mày của Trịnh Tuyết Dương khẽ cau lại, sự việc tối hôm qua rành rành trước mắt. Lý Đông Lưu đã cầu hôn với nhà họ Trịnh trước mặt bao nhiêu người nhưu vậy, chuyện này đã được lan truyền khắp thành phố Hải Dương rồi, hôm nay anh ta còn theo đuổi mình một cách trắng trợn thế này nữa.
Ban đầu, Trịnh Tuyết Dương không muốn gặp Lý Đông Lưu, nhưng hiện tại công ty của cô đang thiếu tiền nên phải nhờ Lý Đông Lưu giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương cười nói: “Giám đốc Lưu khách sáo rồi. Hôm nay, tôi mời giám đốc Lưu đến công ty tôi nói chuyện hợp tác. Làm sao có thể nhận quà của giám đốc Lưu được?”
Lý Đông Lưu cười nói: “Một chút lòng thành thôi, không có ý gì khác, Tuyết Dương, em không muốn nhận như vậy không phải là do chê anh không đủ lòng thành đấy chứ? Để anh gửi một đợt hoa hồng bằng đường hàng không từ Praha được không?”
“Không cần đâu, hoa hồng của Praha năm nay không được tốt. Người ta
nói rằng giá một bông hồng bản độc lên đến gần ba trăm năm mươi nghìn 1 bông, thực sự không đáng giá …” Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, mặc dù cô rất thích hoa hồng Praha nhưng cô không chấp nhận được giá cả như vậy. “Ba trăm rưỡi một bông…” Khóe mắt Lý Đông Lưu hơi giật giật, tặng người ta hoa hồng thì cũng không thể tặng 1 bông được? Bây giờ trong tay anh ta cũng phải có trên trăm bông, nếu theo số lượng này mà tặng thì cũng phải đến mấy ti…
Nghĩ đến đây, một Lý Đông Lưu luôn tự hào về độ giàu có của mình cũng không khỏi có chút xấu hổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!