Chương 192.
“Phó viện trưởng, phó viện trưởng, đừng, ông đừng làm nhữ vậy….” Cuộc
sống đơn giản của Trình Tiên, đã bao giờ gặp phải tên bỉ ổi thế này. Lúc này cô giãy giụa theo bản năng, nhưng đối diện với bàn tay to lớn, mạnh bạo của Ngụy Nga, cô hoàn toàn bất lực, toàn thân mềm nhũn. Lúc này, Ngụy Nga đã lộ ra bộ mặt thật của mình, ông ta lập tức đè Trình
Tiên lên bàn làm việc, không hề để ý đến tiếng hét của Trình Tiên, mà nắm lấy đôi chân thon dài, xinh đẹp của cô.
“Đừng! Phó viện trưởng, tôi cầu xin ông , ông tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu!” Trình Tiên không ngừng giãy giụa, trên mặt đầy nước mắt.
Đáng tiếc ngay từ đầu khi Ngụy Nga giúp cô chọn văn phòng, đã sắp xếp một nơi hẻo lánh nhất. Lúc này cho dù Trình Tiên có kêu cứu lớn đến mức nào, cũng không ai nghe thấy.
Ngụy Nga liên tục cười xấu xa, một tay ông ta giữ chặt chân Trình Tiên, tay kia thì lấy ra một viên thuốc màu xanh nhét vào trong miệng. Hết cách, Lông ta mà không có cái này, cũng lực bất tòng tâm.
“Âm
Ngay lúc Ngụy Nga nuốt viên thuốc màu xanh xuống, cửa phòng làm việc của Trình Tiên bị ai đó đạp sau đó thì thấy Bùi Nguyên Minh cười híp mắt bước vào.
Anh vốn dĩ tới tìm Trình Tiên xin số điện thoại để tiện liên lạc, kết quả vừa đến trước cửa phòng làm việc đã nghe thấy tiếng cầu xin ở bên trong.