Chương 114
Một nhân viên nhanh chóng bước tới, sau khi nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh vài lần, anh ta hơi do dự: “Thưa quý khách, chiếc điện thoại này là phiên bản giới hạn, có giá là ba trăm mười triệu đồng, không phải là ba mươi mốt triệu đồng và anh muốn mua thêm một cái khác nữa trong cửa hàng này, anh chắc chứ?”
Chẳng trách anh nhân viên do dự, mặc dù chiếc điện thoại này có khối lượng sản xuất nhỏ nhưng gần đây nó là loại điện thoại phổ biến trong tầng lớp thượng lưu. Lương của một người bình thường chưa đến ba trăm triệu một năm, huống chi là bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một chiếc điện thoại di động.
Và quần áo mà Bùi Nguyên Minh đang mặc trên người lúc này chính là đồ hay được bày bán ở các vỉa hè bình thường, nhìn thế nào cũng thấy anh thuộc tầng lớp nghèo khó, không giống với dáng vẻ có thể bỏ ra được mấy trăm triệu mua đồ.
Bùi Nguyên Minh không nói nên lời, xem ra anh cần mua một bộ quần áo đẹp hơn rồi.
Hạ Vân cũng cười thành tiếng, dường như rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh cười khổ lắc đầu, nhưng vẫn là nói: “Không sao, cô giúp tôi đi lấy hàng đi, hai cái. Nhân tiện không biết sim điện thoại của tôi có dùng được không nữa?”
Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh lấy chiếc điện thoại của mình ra và ra hiệu cho nhân viên đổi sim điện thoại.
“Điện thoại “cục gạch” Nokia?” Cô nhân viên tỏ vẻ nghi ngờ, anh chàng này còn không dùng Apple, liệu có thể mua được chiếc điện thoại màn hình gập đắt tiền như vậy không?
Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông vừa bị bơ đẹp lúc nãy đột nhiên cười rồi nói: “Đi lấy đi, nếu như anh ta không thể trả tiền nổi thì xem như là quà tôi tặng cho cô gái xinh đẹp này.”
“Vâng, anh Thành.” Nhân viên cửa hàng nhìn thấy người đàn ông mở miệng liền nhanh chóng cúi người rút lui. Tất nhiên anh Thành này có lẽ cũng có địa vị xã hội, nếu không thì nhân viên cửa hàng này không thể nhận ra anh ta được.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên liếc nhìn anh ta một cái, người này có bệnh sao? Anh mua điện thoại thì có liên quan gì đến anh ta, có lợi ích gì khi xen vào chuyện này chứ?
Lúc này, người được gọi là anh Thành kia cũng mặc kệ Bùi Nguyễn Minh, hay phải nói là anh ta không hề để Bùi Nguyên Minh vào trong mắt. Anh ta lấy một tấm danh thiếp ra, kẹp giữa hai ngón tay rồi đưa cho Hạ Vân, mỉm cười nói: “Chào quý cô, tôi tên là Trương Minh Thành, tùy tiện chen ngang, không có ý định khác, chỉ là nhìn thấy cô xinh đẹp, khí chất cũng rất tốt nên muốn mời cô đến công ty tôi để phỏng vấn.”
Nghe thấy lời của Trương Minh Thành, Bùi Nguyên Minh vô thức nhìn sang, nhìn thấy bốn chữ to tướng “Công ty Ngôi Sao” nằm trên danh thiếp của anh ta.
Công ty Ngôi Sao là một công ty truyền thông mới nổi ở thành phố Hải Dương, trong vài năm trở lại đây đã đào tạo ra một số ca sĩ và diễn viên trẻ, xem như khá nổi tiếng. Không biết đã có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp hi vọng rằng một ngày nào đó họ được những người tìm kiếm tài năng của công ty Ngôi Sao phát hiện ra và họ sẽ trở nên nổi tiếng, trở thành một ngôi sao.
Mà khi anh ta đưa danh thiếp của mình, biểu cảm trên mặt của Trương Minh Thành thể hiện rõ ràng. Suy cho cùng, trong nhận thức của anh ta thì không có người phụ nữ nào có thể thoát được khỏi sự cám dỗ trở thành một ngôi sao lớn, chiêu dụ dỗ này anh ta đã thử hàng trăm lần, chưa từng thất bại lần nào.
Quả nhiên, cái miệng nhỏ nhắn anh đào của Hạ Vân khẽ mở ra, cuối cùng ngẩng đầu lên liếc nhìn Trương Minh Thành một cái và nói: “Anh là tổng giám đốc của công ty Ngôi Sao?”
“Đúng vậy.” Trương Minh Thành cười: “Bình thường tôi sẽ không làm vậy đâu, nhưng tôi nghĩ cô thật sự có tiềm năng phát triển rất lớn. Cô gái à, nếu cô có hứng thú, chúng ta có thể tìm một chỗ uống nước và trò chuyện vui vẻ với nhau.”
“Trời ạ! Tôi nhận ra rồi! Anh ấy là Trương Minh Thành, tổng giám đốc Công ty Ngôi Sao, và anh ta là một người đại diện nổi tiếng!”
“Người ta nói rằng chỉ cần anh ấy chọn trúng “ngôi sao” nào, thì người đó có thể nổi tiếng ở mọi cuộc thì tài năng!”
“Sao cô gái này may mắn quá thể? Gặp được anh ta thì cô ấy nhất định có thể đổi đời rồi!”