Trong một căn biệt thự ở trấn nhỏ Hồ Thiên Nga, thành phố Ngân Châu.
“Đồ vô dụng! Đúng là đồ vô dụng!” Vương Vỹ điên cuồng đập đồ trước mặt, màu đỏ tươi hiện ra trước mắt khiến cô bảo mẫu xinh đẹp cúi đầu trốn ở một bên không dám lên tiếng.
Tống Đào với khuôn mặt đẹp trai đầy vết bầm tím nằm dưới đất, đồ bị đập nát đầy trên người anh ta, mắt anh ta hiện lên oán hận, nhưng lại không dám tỏ vẻ bất mãn.
“Ông đây cho mày nhiều tiền như vậy mà mày làm việc thế đó hả?” Vương Vỹ đạp một cước lên tay Tống Đào, day trái day phải: “Một con chó ở rể mày cũng không xử được, dựa vào cái gì bảo ông đây trả tiền nợ giúp mày hả?”
Ngón tay Tống Đào bị đạp lập tức ứ máu, đau đến cắn chặt răng cũng không dám lên tiếng.
Vương Vỹ phun một ngụm nước bọt lên mặt Tống Đào: “Cho mày một cơ hội cuối cùng, tao không quan tâm mày dùng cách gì, cho dù là giết kẻ đê tiện kia, mày cũng phải giải quyết chuyện này cho tao, nếu không hậu quả tự mày gánh! Cút!”
Vương Vỹ vừa nhấc chân lên, Tống Đào đã lộn nhào ra cửa, kéo cửa lao ra ngoài như bay.
Vương Vỹ hừ lạnh một tiếng, ngoác ngón tay với cô bảo mẫu đứng ở góc tường, cô sợ sệt nhìn Vương Vỹ, từ từ cởi áo ra, bả vai trắng nõn hằn từng đường máu.
Trương Thác ở nhà lau sàn xong, nở nụ cười hài lòng nhìn sàn nhà trơn bóng. Liếc qua đồng hồ, năm giờ rưỡi chiều,
Trương Thác đang định chăm sóc hoa cỏ trong sân, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, nhìn thông báo cuộc gọi, là Lâm Ngữ Lam.
Long dâng lên ngọt ngào, Trương Thác đã lưu số điện thoại của Lâm Ngữ Lam được một khoảng thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh. “A lô, Chủ tịch Lâm.”
“Anh đến trường đại học Ngân Châu một chuyến, Tiểu Uyển muốn chuyển ký túc xá, hình như có rất nhiều đồ nên gọi anh giúp một tay, lát nữa tôi gửi số điện thoại của con bé cho anh, cứ thế nhé.” Lâm Ngữ Lam nói một hơi, không đợi Trương Thác trả lời đã cúp máy.
Khi nấy trong điện thoại Trương Thác nghe thấy rõ ràng Lâm Ngữ Lam bên kia có điện thoại bàn không ngừng reo lên, có lẽ rất bận rộn.
Chuông thông báo điện thoại vang lên, Lâm Ngữ Lam đã gửi số điện thoại của Từ Uyển cho Trương Thác.
Trương Thác duỗi eo, mặc áo ba lỗ trắng quần short đi tới trường đại học Ngân Châu.
Trường đại học Ngân Châu tọa lạc trong nội thành thành phố Ngân Châu, tổng cộng có ba khu vực dạy học, ở giữa có một con phố ăn vặt, phố ăn vặt này là nơi có người đến nhiầu nhất vào cuối †uần ở thành phố Ngân Châu, cả con phố đều là những món đồ ăn nổi tiếng của Hoa Hạ.
Trương Thác đi vào khu dạy học phía tây của trường đại học Ngân Châu, gọi điện thoại cho Từ Uyển, Từ Uyển nhận được điện thoại của Trương Thác rõ ràng rất vui, bảo Trương Thác đứng yên ở cổng khu dạy học phía tây, cô ấy đến tìm anh.
Trương Thác đợi khoảng năm phút ở cổng khu dạy học phía tây thì nhìn thấy một nhóm oanh oanh yến yến đi về phía mình, người đi đầu là Từ Uyển.
Lúc trước Trương Thác chưa từng chú ý đến Từ Uyển quá nhiều, bây giờ mới tỉ mỉ quan sát cô gái này.
Từ Uyển nhuộm tóc màu vàng nhạt, đuôi tóc xoăn nhẹ dài đến bả vai, trên người mặc áo thun trắng in mặt mèo, vóc dáng cũng không quá mức nóng bỏng, ngược lại nhiều hơn mấy phần hoạt bát, quần jean lửng phối với đôi giày bata màu trắng tràn đầy cảm giác thanh xuân.
Từ Uyển có khuôn mặt xinh đẹp, tuy không nghiêng nước nghiêng thành như Lâm Ngữ Lam, nhưng chắc chân có thể tính là một người đẹp, khóe miệng của cô ấy lúc nào cũng chứa ý cười, khiến lần đầu tiên người ta nhìn thấy sẽ để lại ấn tượng tốt.
“Anh rể, anh đến rồi ạ!” Từ Uyển chạy tới trước mặt Trương Thác chào hỏi anh.
“Hì hì, Tiểu Uyển, đây là anh rể của cậu sao, chào anh rể, em tên Trương Khiết.” Một người đẹp tóc ngắn đi theo bên cạnh Từ Uyển chào hỏi Trương Thác.
“Anh rể, bọn em từng xem ảnh của chị của Tiểu Uyển rồi, đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, anh cưa đổ được chị ấy thì chắc chán là quân sư tình yêu có đúng không!” Lại một người đẹp chân dài cao gầy nói với Trương Thác.
“Anh rể, hai cô gái này là bạn cùng phòng của em.” Từ Uyển giới thiệu cho Trương Thác: “Đây là Trương Khiết, đây là Tôn Lam, nói anh nghe, Tôn Lam là một người mẫu đấy.”
Đôi mắt Từ Uyển cong thành hình trăng khuyết, cực kỳ đáng yêu.
Trương Thác cười cười: “Chị em bảo anh đến chuyển đồ, đồ có nhiều không?”
“Không nhiều lắm, bốn người chúng ta chuyển hai chuyến là được rồi.” Từ Uyển dẫn đường cho Trương Thác, một nam ba nữ đi vào trong sân trường.
Trương Thác nhìn hai bên đường, những sinh viên không lo không nghĩ kia khiến anh hơi hâm mộ, Trương Thác chưa từng cảm nhận được sự vui vẻ khi chơi game với anh em suốt cả đêm này, mấy năm nay anh vẫn luôn chinh chiến, vượt qua giữa sống và chết.
Dưới ký túc xá nữ sinh đỗ một chiếc BMW X5 màu đen chói mắt, loại siêu xe này đỗ ở trong sân trường chắc chắn có thể khiến người người vây xem.
Vừa nhìn thấy chiếc xe, Từ Uyển lập tức nhíu chặt mày. “Sao bọn họ lại đến đây?”
Từ Uyển mới nói xong, trên xe có ba chàng trai bước xuống, người đi đầu để tóc dài đến chân mày, trên mắt còn kẻ viền nhàn nhạt, sau khi thấy Từ Uyển, chàng trai này vuốt tóc làm đỏm: “Tiểu Uyển, em đến rồi, nghe nói em muốn chuyển ký túc xá nên anh chạy tới giúp em một tay.”
“Anh?” Từ Uyển khinh thường liếc mắt nhìn qua chàng trai này, lại nhìn hai người bạn của anh ta, ba người này tay chân mảnh khảnh, hình thành đối lập rõ ràng với Trương Thác đứng ở một bên.
Trương Thác mặc áo ba lỗ màu trắng, rèn luyện hằng năm khiến anh không cần làm động tác gì, chỉ cần đứng một chỗ mà cơ bắp trên người cũng vô cùng rõ ràng.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, Trương
Thành, nếu các cậu đến giúp đỡ thì mau đi lên chuyển đồ đi.” Trương Khiết chào hỏi một tiếng, đi trước vào trong tòa nhà ký túc xá.
Trương Thành gật đầu sải bước đi theo, vừa đi vừa nói với hai người bạn của cậu †a: “Ra sức cầm nhiều đồ một chút.”
“Yên tâm, chúng ta đàn ông đàn ang khỏe lắm chứ lị” Một người bạn của Trương Thành vỗ ngực nói.
Ký túc xá của Từ Uyển đã dọn dẹp xong, quần áo các thứ đều đã để vào va li, chỉ còn mấy cái va li để trong phòng.
Sau khi ba người Trương Thành đi vào thì hùng hổ mỗi người kéo hai cái chuẩn bị ra ngoài, kết quả lúc đi đến cầu thang mới phát hiện va li này cực kỳ nặng, xách một cái cũng tốn sức. Trương Thành đành phải buông một cái va li xuống trước, vất vả nâng một cái lên bước từng bước xuống cầu thang, khi đi đến lầu một đầu đã đổ đầy mồ hôi.
Trương Thành lau mồ hôi trên trán, vừa chuẩn bị lên lầu xách một cái va li khác xuống, chợt nghe thấy giọng nói của Trương Khiết vang lên bên tai.
“Không cần đi, nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi.” Trương Khiết bĩu môi.
Trương Thành quay đầu nhìn, thấy Trương Thác mỗi tay xách một cái va li bước đi như bay, nhìn không tốn sức một chút nào, nhìn lại mình, xách có cái vali cũng tốn một đống sức, mệt đến đổ đầy mồ hôi.
Cảnh như vậy khiến Trương Thành hơi mất mặt, nghĩ đến khi nãy còn nói cái gì mà đàn ông đàn ông khỏe lắm nữa chứ, bây giờ mặt nóng ran.