Hai cô gái bước xuống từ trên xe có phong cách hoàn toàn khác nhau, song đều vô cùng hấp dẫn người khác, cô gái bên ghế lái có mái tóc dài bay bay, đen nhánh suôn mềm, không trang điểm nhưng cũng không thể nào chê được điểm gì.
Lâm Ngữ Lam mặc váy dài màu xanh da trời, trên cổ tay trắng nõn đeo một sợi lắc vàng trắng, hai viên kim cương lấp lánh phát sáng, trên cổ là một sợi dây chuyền rực rỡ ánh bạc làm tôn lên vùng cổ trắng nõn của cô.
Sự xuất hiện của Lâm Ngữ Lam như đã được định sẵn là nhân vật chính, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Ngữ Lam, em đến rồi!” Một giọng nói vui vẻ vang lên, một chàng trai cao mét tám, khuôn mặt anh tuấn, mặc âu phục Armani sải bước về phía Lâm Ngữ Lam, trong mắt anh ta tràn đầy mến mộ.
“Tống Đào, đã lâu không gặp.” Lâm Ngữ Lam mỉm cười với chàng trai.
“Đúng thế, đã lâu không gặp nhưng em vẫn xinh đẹp như thế.” Tống Đào chủ động đưa tay ra với Lâm Ngữ Lam, ai cũng có thể nhìn thấy sự nóng bỏng nhảy ra trong đôi mắt anh ta.
“Tôi nói này Tống Đào, anh vừa gặp Ngữ Lam đã không để ý đến người khác rồi hả? Tôi đứng ở đây anh không nhìn thấy sao?” Milan mặc váy dạ hội màu đen cất giọng không vui, khí chất của cô không kỳ diệu như Lâm Ngữ Lam mà có phần phóng khoáng hơn, làm cho người ta vừa gặp mặt đã có thiện cảm với khí chất đó.
Còn Lâm Ngữ Lam sẽ đem lại cho người khác cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.
“Ha ha! Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ
bị điêu đứng trước khí chất của hai người đẹp thôi.” Tống Đào cười ha ha: “Đi thôi, mọi người đều đến đủ cả rồi, chỉ đợi hai người đấy, mau vào đi.”
Tống Đào dẫn hai người vào khách sạn.
Trong Cục Cảnh sát thành phố Ngân Châu, Trương Thác nằm trên ghế làm việc rộng rãi, hưởng thụ dưa hấu ướp lạnh
Cục trưởng chuẩn bị cho mình, Hàn Văn Tĩnh khoanh tay ngồi một bên nhìn chằm chằm Trương Thác, ánh mắt tóe lửa giận.
Bây giờ Hàn Văn Tĩnh đã chắc chắn 100% tên họ Trương này là cậu chủ của nhà nào đó, ỷ mình giàu mà làm xằng làm bậy, mình phải khiến anh chịu chút khổ sở mới được.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan tầm, nhân viên cảnh sát của đội điều tra hình
sự lục đục rời đi.
“Phó đội trưởng Hàn, cô không đi sao?”
Một nhân viên cảnh sát nhìn Hàn Văn Tĩnh.
“Không đi!” Trong giọng nói Hàn Văn Tĩnh tràn đầy khó chịu, cứ nhìn chằm chằm vào Trương Thác, đang nghĩ dùng cách gì có thể khiến người này chịu khổ. Sau khi xem video giám sát, Hàn Văn Tĩnh đã hiểu Trương Thác bị bắt đi ở trạm xe buýt, Theo trình tự bình thường, anh chỉ cần lấy lời khai là có thể rời đi.
Nhưng thái độ này của Trương Thác lại chọc giận Hàn Văn Tĩnh, nhất là anh nói dối rằng mình chỉ đứng ở đó không nhúc nhích mà mấy trên đàn ông cao to đã ngã xuống trước mặt anh, khiến Hàn
Văn Tĩnh cực kỳ cực kỳ không vui.
Hàn Văn Tĩnh thấy người trong đội điều tra hình sự ngày càng ít, mãi đến khi chỉ
còn cô ta và Trương Thác, cô ta đưa mắt nhìn camera bên góc trái phòng làm việc, sau đó lẳng lặng tắt nguồn điện, nắm chặt tay đi về phía Trương Thác.
Trương Thác vừa ăn xong một quả dưa hấu ướp lạnh, thỏa mãn ngồi trên ghế làm việc rộng rãi lau miệng, chợt nhìn thấy hoa khôi cảnh sát xinh đẹp này đi về phía mình.
“Người đẹp, cô…” Trương Thác vừa định mở miệng đã nhìn thấy một nắm đấm trắng nõn nhanh chóng phóng to trước mặt mình.
Trương Thác nhẹ nhàng nghiêng đầu qua một bên, nhẹ nhàng tránh thoát một quyền của Hàn Văn Tĩnh, duỗi chân nhẹ nhàng đạp một cái lên chân ở phía trước của cô ta. Hàn Văn Tĩnh chỉ cảm thấy trọng tâm không vững, cả người ngã về phía trước.
Cả người cô ta vừa khéo nhào lên người Trương Thác.
Lúc này Trương Thác có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên tóc Hàn Văn Tĩnh, cảm giác vô cùng mềm mại trước người cũng vô cùng rõ ràng. Nếu là người không biết chuyện, còn tưởng rằng Hàn Văn Tĩnh đang vùi đầu vào lòng Trương Thác.
Ghế làm việc dưới người Trương Thác vì chịu lực mà từ từ xoay tròn, vì thế khiến Hàn Văn Tĩnh không có điểm tựa lại bị trượt chân lần nữa, cái đầu nhỏ vốn úp sấp vào lòng Trương Thác cũng trượt xuống bụng anh.
“Phó đội trưởng Hàn, không xong rồi!”
“Két” một tiếng, cửa lớn của đội điều tra hình sự vốn đóng chặt bị một nhân viên cảnh sát đẩy mạnh ra.
Nhân viên cảnh sát vốn đang nôn nóng chợt trở nên ngơ ngác vì cảnh trước mắt, anh ta nhìn thấy Phó đội trưởng Hàn có biệt danh nữ khủng long bạo chúa của đội cảnh sát đang úp mặt lên chỗ đó của một người đàn ông…
Giây tiếp theo, nhân viên cảnh sát này lập tức rời khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Khoảng mười giây sau, cửa lớn phòng làm việc bị Hàn Văn Tĩnh kéo ra từ bên trong, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, sau khi để lại một câu trông coi anh ta cẩn thận thì nhanh chóng rời khỏi.
Nhân viên cảnh sát vừa xông vào phòng làm việc khi nấy liên tục gật đầu, đợi Hàn Văn Tĩnh đi rồi, anh ta mới cẩn thận đẩy cửa lớn phòng làm việc ra, giơ ngón tay cái với Trương Thác ngồi trên ghế làm việc.
“Người anh em, trâu bò đấy!”
Người bình thường qua một đêm ở nơi xa lạ sẽ cảm thấy rất dài, nhưng điều đó không là gì với Trương Thác, một đêm trôi qua, Trương Thác vẫn phấn chấn tinh thần làm lời khai theo lẽ thường.
Tái Thượng Thủy Hương, Milan đang lo lắng đứng trước cửa biệt thự.
“Ngữ Lam, sao chồng cậu vẫn chưa về thế, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi!”
Lâm Ngữ Lam mặc váy dạ hội màu đen, búi tóc lên sau đầu, nhìn Milan lắc đầu: “Không gọi điện thoại được, có lẽ anh ấy còn đang bận, mỗi lần lúc anh ấy làm việc đều sẽ để điện thoại ở một bên.”
Tuy Lâm Ngữ Lam nói thế, nhưng thật ra trong điện thoại của cô hoàn toàn không có nhật ký gọi điện cho Trương
Thác, lúc này cô đang thầm thấy may
mắn, xem ra Trương Thác này cũng thông minh đấy, biết có vài thứ không tìm được nên dứt khoát không xuất hiện vào ngày tổ chức hòa nhạc luôn, không tệ.
“Nhưng… nhưng đã đặt vé rồi mà!” Milan sốt ruột đi vòng vòng trong sân, tối hôm qua cô cố ý chuẩn bị mấy vấn đề chuyên nghiệp, định vạch trần tên lừa tình kia trên buổi hòa nhạc hôm nay! Nhưng nếu anh không đến, không phải đều phí công cả rồi sao.
“Được rồi, chúng ta đi trước thôi, mình đã gửi tin nhắn cho anh ấy, nếu anh ấy làm việc xong sẽ tự đến, đi thôi.” Lâm Ngữ Lam nắm lấy tay Milan, nửa lôi nửa kéo cô ấy lên xe.
Pajif, nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới, tin tức anh ta muốn làm buổi hòa nhạc lưu động toàn cầu vừa tung ra, cả giới âm nhạc đều trở nên điên cuồng. Hành trình
ở thành phố Ngân Châu đã sắp xếp từ ba tháng trước, hơn nữa ngay ngày xác định hành trình, vé vào cửa của buổi hòa nhạc đã bị tranh mua sạch bách. Từ đó có thể nhìn ra sức hấp dẫn của Pajif lớn đến mức nào.
Nhà hát thành phố Ngân Châu, khi Lâm Ngữ Lam và Milan đến, đám người chen chúc đầy bên ngoài nhà hát, bảo vệ đang cố hết sức giữ gìn trật tự.
“Ấy? Ngữ Lam?” Một giọng’ñam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vang lên sau lưng Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam quay đầu nhìn thử, mày liễu hơi nhăn lại: “Tống Đào?”
Người đứng sau lưng Lâm Ngữ Lam chính là Tống Đào – bạn học ở buổi họp lớp hôm qua, luôn bày tỏ tình yêu mãnh liệt với Lâm Ngữ Lam.
“Ha ha, trùng hợp thật.” Tống Đào cười †o mấy tiếng: “Ngữ Lam, hai người cũng đến xem hòa nhạc sao?”