Chu Tự bây giờ không có thời gian để trừng phạt đám người Mông ca, liên tục xua tay, giải thích với Trương Thác: “Anh Trương, anh hiểu lầm rồi, đám người này hoàn toàn không phải là người của nhà họ Chu chúng tôi, chỉ là mấy con chó mà thôi!”
“Chu Tự, cậu đừng có đùa tôi.” Trương Thác lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi bọn họ nói rõ ràng với tôi là họ có thể đại diện cho nhà họ Chu, bọn họ chính là quy tắc ở đây, cũng là pháp luật ở đây, cho dù cảnh sát có đến thì tôi cũng không thể làm gì họ nhà họ Chu mấy người đúng không? Tôi muốn thử xem nhà họ Chu mấy người rốt cuộc có lợi hại như họ nói không.”
Chu Tự nghe vậy thì bị doạ đến mức sắc mặt tái nhợt kinh hãi, không quan tâm đến thể diện hay chuyện khác nữa, liên tục quỷ lạy nhận lỗi với Trương Thác: “Anh Trương, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Là tôi dạy dỗ không đúng, tôi xin lỗi!
Tôi xin lỗi! “
“Được rồi.” Trương Thác xua tay: “Tôi đã đến vùng nhà họ Chu mấy người tổng cộng hai lần, hai lần đều gặp phải loại người này, cậu Chu Tự quản như thế nào tôi không rõ, nhớ đừng để tôi gặp lần thứ ba tôi, nếu không tôi và Chu Tự cậu chắc không nên có giao hảo gì đâu!”
“Nhất định! Nhất định!” Chu Tự đập đầu xuống đất, vang lên tiếng rằm rằm.
Thu Vũ và cha cô là Thu Hoa đứng sau Trương Trương Thác đều nhìn Trương Thác một cách không thể tưởng tượng nỗi, họ tuy không quen biết nhà họ Chu, nhưng cũng biết người có thể mở sòng bạc lớn như vậy nhất định phải có quyền có thế, nhưng loại người này nhìn thấy Trương Thác thì giống như nhìn thấy ông nội vậy, chỉ sợ Trương Thác không hài lòng.
“Đi nào cô nhóc.” Trương Thác vỗ vai Thu Vũ rồi đưa Thu Vũ bước ra ngoài sòng bạc.
Mãi cho đến khi Trương Thác rời khỏi sòng bạc, Chu Tự mới dám đứng dậy khỏi mặt đất, anh ta đưa mắt nhìn đám người Mông ca.
Lúc này, sắc mặt của đám người Mông ca tái mét, cơ thể sợ hãi bắt giác run lên.
Chu Tự hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đánh gãy chân tay của đám người này cho tôi, mỗi ngày sắp xếp người chăm sóc một chút, tôi muốn đám người này sống không bằng chết!”.
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Khi Chu Tự nói đến hai chữ chăm sóc, anh cố ý nâng cao giọng nói lên.
Đám người Mông ca vừa nghe xong, hai chân liền mềm nhữn ngay tại chỗ, quỳ xuống dập đầu cầu xin tha.
“Mấy người thật sự quá ngu ngốc, lũ chó mèo mà dám đại diện cho nhà họ Chu tôi lúc nào vậy? Nhà họ Chu tôi rẻ rúng như vậy sao! Đưa đi hết cho tôi!” Chu Tự xua tay với vẻ đây thù địch.
Trương Thác đưa hai cha con Thu Vũ ra khỏi sòng bạc, không thèm quan tâm đến đám người Mông ca, biết đám người này xong đời rồi, đám người này kiêu ngạo như vậy, còn không coi ai ra gì, ức hiếp mọi người, mặc kệ có hết cục gì thì cũng sẽ phải gieo gió gặt bão thôi, nếu hôm nay anh không có ở đây, thấy bọn họ như vậy chắc cô nhóc Thu Vũ tuyệt đối không thể an toàn rời khỏi sòng bạc này, đối với đám người cặn bã này thì diệt một tên, thế giới cũng bớt đi một tên!
Sau khi lấy xe, Trương Thác gọi điện cho Bạch Trì, vài phút sau trên điện thoại của Thu Vũ nhận được tin nhắn nhắc nhở từ ngân hàng là số tiền 1,5 triệu tệ đó khiến Thu Vũ lệ rơi đầy mặt, có số tiền này thì cuộc sống của cô ấy có thể khôi phục lại quỹ đạo rồi.
Vấn đề khó khăn của Lâm thị “Anh Trương, chuyện lần này em thật sự không biết cảm ơn anh thế nào.” Thu Vũ nhìn Trương Thác đầy cảm kích.
“Được rồi cô nhóc, em cũng đừng cảm ơn anh nữa, đây là thứ mà em nên có được. Nếu lúc đó anh ta không đưa cho em chiếc xe này thì anh cũng không có cách nào đưa số tiền một triệu năm trăm nghìn nhân dân tệ này cho em được, đúng không?” Trương Thác xoa đầu Thu Vũ: “Được rồi, đưa chú đi trả lại tiền đi.”
“Vâng.” Thu Vũ dùng sức gật đầu.
“Đúng rồi.” Trương Thác đột nhiên gọi hai cha con Thu Vũ đang chuẩn bị rời đi: “Chú Thu à, cháu nhỏ tuổi hơn chú, nhưng cháu lại có kinh nghiệm hơn một chút về một số phương diện, về chuyện đánh bạc đó, thắng mười thì thua chín, bây giờ mọi thứ đã trở lại điểm ban đầu rồi, những thứ không đụng được thì đừng có đụng vào, cô nhóc Thu Vũ đã lớn, vài ngày nữa sẽ đến tuổi lấy chồng sinh con rồi, chú cũng nên lo lắng cho con bé.”
“Chú hiểu, chú hiểu.” Thu Hoa gật đầu liên tục: “Lần này sau khi trả lại tiền, chú sẽ không đánh bạc nữa.”
“Được”
Trương Thác gật đầu, sau khi đợi hai cha con Thu Vũ đi xa, anh nhìn bóng lưng của hai người và lắc đầu, néu cha của Thu Vũ thực sự có thể bỏ cờ bạc, như vậy thì thật sự quá tốt, sợ thì sợ đấy, nhưng chỉ sợ ông ấy không bỏ được.