“Nhìn xem, người nào là cha em?”
Ánh mắt Thu Vũ liếc nhìn xung quanh tất cả các bàn chơi bài, sau đó lắc đầu: “Không thấy.”
“Không nhìn thấy à?” Trương Thác kinh ngạc, vừa rồi anh và Thu Vũ đã nhìn thấy chiếc xe đó ở dưới tầng rồi.
*Ở đó!” Thu Vũ đột nhiên kêu lên, vươn tay ra.
Trương Thác nhìn theo hướng ngón tay của Thu Vũ chỉ, nhìn thấy một người đàn ông trung niên với khuôn mặt từng trải, đang ngồi trên một ghế sô pha, trò chuyện gì đó với một người đàn ông trẻ tuổi.
“Mông ca, chúng ta không phải đã nói xong chuyện này rồi sao. Chiếc xe này anh sẽ thu với giá 200.000 tệ, sao bây giờ chỉ còn 50.000 tệ?” Thu Hoa nói với người thanh niên trước mặt với vẻ nịnh nọt.
Người thanh niên liếc mắt một cái, châm một điều thuốc cho mình, phun nhả khói: “Ông già, chiếc xe này, ông không đưa cho tôi bất cứ thủ tục gì ngoại trừ chiếc xe, dựa vào đâu mà bảo tôi thu mua giá 200.000 tệ? Để tôi nói cho ông hay, năm mươi ngàn là giá nhân từ rồi. Nếu ông không muốn bán thì thôi, xem ai thích thì mang đi.”
“Mông ca, đừng.” Thu Hoa xoa xoa tay: “Không được, anh có thể tăng thêm được không? Một trăm ngàn cũng được, đợi tôi thu lại gốc, lại cho anh thêm chút khoản có lợi.”
“Mẹ kiếp!” Mông ca trực tiếp búng tàn thuốc trong tay lên người Thu Hoa: “Tôi nói năm vạn là năm vạn, ông già này sao nhiều lời vậy?”
Bị tàn thuốc rơi vào người, Thu Hoa cũng không hề tức giận, vẫn mang nụ cười xu nịnh: “Mông ca, đừng tức giận, chỉ là năm mươi vạn… quả thực hơi ít.”
“Chê ít? Chê ít thì đừng bán nữa!” Mông ca nhìn như thể muốn ăn chắc ông ta vậy.
“Được, vậy không bán nữa, vị đại ca này, đi từ từ, không tiễn.” Trương Thác cùng Thu Vũ từ một bên đi tới.
Giọng nói của Trương Thác ngay lập tức thu hút sự chú ý của hai người đang đàm phán.
Khi Thu Hoa nhìn thấy Thu Vũ, sắc mặt thay đổi, trên mặt đầy vẻ lúng túng, nói: “Tiểu Vũ à, sao con lại tới đây.” “Cha!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Vũ tràn đầy tức giận: “Nếu con không tới, có phải cha thật sự bán xe của con đi không!”
Thu Hoa nói xong, lại cười lấy lòng với Mông ca: “Mông ca, tiểu nha đầu không hiểu chuyện, đừng để bụng.”
“Hừ!” Đôi mắt Mông ca không ngừng nhìn đánh giá trên người Thu Vũ, trong mắt toát ra vẻ chiếm hữu mạnh mẽ: “Ông già, đây là con gái của ông à? Sao lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy mà còn giấu đi? Thế này đi, để con gái ông tới nói chuyện với tôi, tôi sẽ thêm 50.000 tệ cho ông.”
Vừa nghe lời này, Thu Hoa vốn đang cười xu nịnh, liên tục xua tay: “Không được đâu Mông ca, thế này là không được, tiểu nha đầu nhà tôi còn nhỏ, năm mươi nghìn thì năm mươi nghìn.”
“Không, chúng ta không bán nữa!” Thu Vũ kéo mạnh cánh tay Thu Hoa, nói nhỏ vào tai Thu Hoa: “Chaa, anh
Trương đã tìm được người mua cho con rồi, có thể bán với giá 1,5 triệu!”
“Cái gì!” Con số này khiến Thu Hoa trợn tròn mắt, trong mắt mang vẻ khó tin!
1,5 triệu! Bản thân ông không nghe nhằm chưa! Mông ca nói chiếc xe này nhiều nhất chỉ có thể đưa ông 200.000 tệ, đấy còn là giá hữu nghị! Giờ lại có thể bán 1,5 triệu?. truyện đam mỹ
Khoảng cách này cũng quá lớn rồi!
Mặc dù Thu Hoa nghiện cờ bạc thành tính, lại không hiểu về ô tô, nhưng đầu óc không ngốc, lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, ông ta vẫy tay với Mông ca: “Mông ca, thực sự xin lỗi, chiếc xe này là của con gái tôi. Nếu nó không để tôi bán, tôi thực sự không thể bán được.”