Từ ngày hôm qua sau khi Trương Thác xảy ra chuyện, Lâm Ngữ Lam cảm thấy như trời sập xuống vậy. Trước giờ cô đều chưa từng nghĩ Trương Thác lại chiếm vị trí quan trọng như thế trong lòng mình.
Lâm Ngữ Lam lau nước mắt chảy ra.
“Ngữ Lam, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!” Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Ngữ Lam, Milan lo lắng không thôi.
“Không có gì” Lâm Ngữ Lam nhoài người trên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Milan: “Milan, tới chỉ cảm thấy mình thật vô dụng”
“Ngữ Lam, cho dù xảy ra chuyện gì cậu cũng không được nghĩ như thế” Milan nhẹ nhàng vuốt lưng Lâm Ngữ Lam: “Cậu là Chủ tịch của Lâm Thị, có chuyện gì làm khó được cậu chứ?”.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Ngữ Lam reo lên.
Lâm Ngữ Lam kích động vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, là tin nhắn Nam Thiên gửi tới.
“Ngữ Lam, có lẽ chuyện đã không có vấn đề gì rồi.”
Nhìn thấy tin tức này, trong lòng Lâm Ngữ Lam dâng trào vui sướng, cô trả lời Nam Thiên: Cảm ơn, khi nào rảnh sẽ mời anh ăn cơm.
Milan rút ra một tờ khăn giấy, đưa tới trước mặt Lâm Ngữ Lam: “Này, lau nước mắt đi.” Lâm Ngữ Lam cầm lấy khăn giấy, tuỳ tiện lau trên mặt.
Milan nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Lam mấy giây rồi đột nhiên tập trung vào phía sau cô, hơi bất mãn nói: “Ây? Trương Thác? Anh tới đúng lúc lắm, có phải anh cãi nhau với Ngữ Lam không, tôi cho anh biết, anh đừng có bắt nạt Ngữ Lam của chúng tôi! Nếu không tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy!”
Lâm Ngữ Lam nghe thấy lời của Milan thì cười khổ: “Cậu cũng đừng chọc cười tớ” “Chọc cười cậu? Chọc cười cậu cái gì chứ?” Milan cảm thấy khó hiểu.
“Anh ấy.”
Lâm Ngữ Lam vừa lên tiếng, chợt nghe thấy phía sau vang lên giọng nói quen thuộc.
“Ngữ Lam, khiến em lo lắng rồi” Giọng nói này, đúng là của Trương Thác.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, thân thể Lâm Ngữ Lam vô thức run rẩy, cô từ từ xoay người, khi thấy người đàn ông đứng phía sau, cuối cùng cô cũng không kiềm chế cảm xúc trong lòng được nữa, đứng dậy nhào vào lòng Trương Thác.
Thân thể mềm mại đột nhiên nhào vào lòng khiến Trương Thác sửng sốt, giơ tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Ngữ Lam, nhẹ nhàng nói bên tại cô: “Khiển em lo lắng rồi.”
Giọt nước mắt trong suốt không nhịn được chảy ra, cô cũng trở nên nghẹn ngào: “Anh… anh có chịu khổ gì hay không?”
“Không có” Trương Thác thoải mái nói: “Bọn họ biết mình hiểu lầm người tốt nên thả anh ra, không xảy ra chuyện gì cả, còn ăn một bữa ngon lành ở đó nữa.”
Trương Thác có thể cảm nhận được chỗ áo trước ngực mình đã bị nước mắt của Lâm Ngữ Lam thấm ướt, anh chưa từng nghĩ Lâm Ngữ Lam sẽ phản ứng mạnh như vậy, điều này khiến Trương Thác rất ngạc nhiên.
Trương Thác nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Ngữ Lam để cô ngẩng đầu lên, sau đó lau sạch nước mắt cho cô.
“Em nhìn em kìa, khóc đến như mèo mướp luôn rồi, xấu muốn chết”
“Anh mới xấu ấy!” Lâm Ngữ Lam giơ bàn tay trắng nõn đánh lên ngực Trương Thác.
“Đúng đúng đúng, anh xấu, anh là một tên xấu xí, nhưng lấy được cô vợ xinh đẹp như thế? Trương Thác tươi cười nhìn khuôn mặt tuyệt trần của Lâm Ngữ Lam.
Dáng vẻ hoa lệ ướt mưa của người phụ nữ này cực kỳ đáng yêu.
Lâm Ngữ Lam cũng đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Trương Thác, khuôn mặt lập tức đỏ lên, cô khẽ cắn môi, cúi thấp đầu.
“Được rồi được rồi, mùi ngay đến người ta ghê tởm muốn chết luôn rồi!” Milan cố ý giơ tay quạt trước mũi: “Hai người đến thăm tớ hay ngược đãi dân ế thế? Bắt nạt người độc thân thú vị lắm sao? Ngữ Lam, cậu có tin tớ kéo hậu cung tiểu thịt tươi ở Pháp của mình đến tiêu diệt Trương Thác nhà cậu trong một giây không!”
“Không tin.” Lâm Ngữ Lam cười híp mắt, đôi mắt sáng ngời cong như trăng lưỡi liềm: “Trương Thác của tớ là xuất sắc nhất”
Milan nghe thấy lời này, vô thức nhìn về phía Trương Thác, cô không thể không thừa nhận rằng Lâm Ngữ Lam nói đúng, Trương Thác thật sự rất xuất sắc, trên thế giới có bao nhiêu người thông thạo vô số lĩnh vực thế này chứ?
Trương Thác trở về an toàn làm cho Lâm Ngữ Lam cũng yên tâm, ngày hôm qua cả đêm.
Hôm nay cô cũng không đến công ty, trò chuyện với Milan cả buổi, đợi Milan ngủ rồi, cô và Trương Thác cũng rời khỏi.
Đêm qua hai người không lái xe, xe đúng lúc đỗ trước của bệnh viện, Trương Thác nhìn dáng vẻ mệt mỏi của người phụ nữ, chủ động làm người lái.
Lâm Ngữ Lam ngồi trên ghế phó lái, sự xuất hiện của Trương Thác khiến cô có cảm giác yên tâm trước giờ chưa từng có. Tối qua, Trương Thác cả đêm không về, khiến cô cảm thấy dường như cái nhà này không còn hoàn chỉnh nữa.
Theo thời gian, sự chán ghét của Lâm Ngữ Lam với Trương Thác đã biến mất toàn bộ, ngược lại trở thành cảm giác không muốn xa rời. Trương Thác bây giờ chính là chủ trong nhà.
Người phụ nữ nghiêng người nhìn người đàn ông đang lái xe, cô cảm thấy như vậy rất tốt.
Lâm Ngữ Lam nghĩ đến chuyện tối qua, lại nghĩ đến thái độ của Hàn Văn Tĩnh, tò mò hỏi Trương Thác: “Đúng rồi, có phải anh quen Phó đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục Cảnh sát thành phố không, nữ cảnh sát tên Hàn Văn Tĩnh ấy?”
Vừa nghe Lâm Ngữ Lam nhắc tới tên Hàn Văn Tĩnh, Trương Thác hơi xấu hổ, dùng tay gãi lót: “À… sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Lâm Ngữ Lam giải thích: “Hôm qua sau khi anh xảy ra chuyện, tôi đến Cục Cảnh sát, sau khi cảnh sát Hàn biết chuyện này còn tỏ vẻ nôn nóng hơn cả tôi nữa.”
Trương Thác thấy ấm áp trong lòng, đã rất lâu anh không cảm nhận được cảm giác có người quan tâm rồi, gật đầu: “Có quen, lúc trước có không ít hiểu lầm với cảnh sát Hàn này, sau đó xoá bỏ hiểu lầm, trở thành bạn bè”
“Chỉ là bạn bè ư?” Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương Thác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao tôi cảm thấy cô ấy có ý với anh nhỉ?”
Trương Thác suýt chút không nắm vững tay lái, cười gượng hai tiếng, cũng không đáp lời, tập trung lái xe.
Sau khi về đến nhà, Lâm Ngữ Lam dựa trên sofa, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô luôn rất có quy luật, đột nhiên thức cả đêm khiến cô trở nên cực kỳ tiều tụy. Dáng vẻ này của người phụ nữ khiến Trương Thác cảm thấy đau lòng, đặt hai tay lên huyệt Thái Dương của Lâm Ngữ Lam, ấn nhẹ cho cô.
Cảm giác thoải mái truyền đến từ trên đầu khiến Lâm Ngữ Lam dần nhắm hai mắt lại, đôi chân thon dài từ từ duỗi ra, cả người cũng thả lỏng, chỉ năm phút, Lâm Ngữ Lam đã phát ra tiếng hít thở đều đặn.
Trương Thác dừng lại, chậm rãi ôm người phụ nữ vào lòng đi lên phòng ngủ trên lầu.
Trong phòng ngủ của Lâm Ngữ Lam tràn ngập mùi hương thơm ngát đặc biệt của phụ nữ, Trương Thác đặt cô lên giường, cẩn thận cởi tất cho cô, đắp chăn lên bụng người phụ nữ. Anh lẳng lặng nhìn người đẹp ngủ một lát mới rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi trở về phòng mình, Trương Thác sạc pin điện thoại, sau đó khởi động máy, lập tức nhận được vô số tin nhắn Hàn Văn Tĩnh gửi tới.
Họ Trương kia, ra ngoài cũng không nói với bà đây, có phải xem thường bà đây không hả?