Trong phòng tiếp khách, Thu Vũ rót cho Eugene và Trương Thác mỗi người một ly trà nóng, Trương Thác ngồi một bên, dùng góc độ người đứng xem, nhìn Thu Vũ và Eugene tiến hành trao đổi, Thu Vũ chuẩn bị rất nhiều rất nhiều tài liệu, để thể hiện được hạng mục lần này của công ty cho Eugene, có thể nhìn ra được, phương pháp đàm phán của Thu Vũ vô cùng non nớt, trong cách xử lý một số vấn đề cũng không đủ tỉ mỉ chi tiết, bao gồm cả những câu hỏi mà Eugene đưa ra, Thu Vũ cũng không trả lời được, lộ ra vẻ rất căng thẳng.
Đương nhiên một số câu hỏi mà Thu Vũ không trả lời được cũng không trách cô ta, chỉ có thể nói, thời gian cô ta nhận chức quá ngắn, còn không được tiếp xúc đến thứ này, nhưng những thứ mà Thu Vũ có thể biết được, có thể hiểu được trong quyền hạn của mình, cô ta đều đã cân nhắc hết rồi.
Trương Thác cười cười, anh đã nhìn thấy hết sự cố gắng của Thu Vũ rồi, điều này chứng tỏ, lúc đó anh giúp đỡ Thu Vũ, không phải là giúp vô ích.
Đối với Thu Vũ, Trương Thác cũng không biết cô bé kia rốt cuộc là hạng người gì, lúc đó chẳng qua anh chỉ chướng mắt cách làm của đám người Roth, mới ra tay giúp đỡ, kết quả, Trương Thác cũng không muốn người được mình giúp đỡ lại chẳng cố gắng gì hết, chuyện gì cũng đợi người khác làm trước, bây giờ xem ra, lựa chọn của anh cũng không sai.
Trương Thác bưng ly trà lên, đi ra khỏi phòng tiếp khách. “Họ Trương kia, đây là khách hàng mà anh tìm đến sao? Là tập đoàn nào vậy?” La Linh thấy Trương Thác đi ra ngoài liền lên tiếng hỏi.
Trương Thác suy nghĩ một lát, trả lời: “Tập đoàn Gia Long của Pháp.”
“Gia Long?” La Linh suy nghĩ một lát, mình từng du học ở Pháp thời gian dài như vậy, cho đến giờ cũng chưa từng nghe nói đến tên tập đoàn này.
Trên thực tế, cho dù là người trong giới kinh doanh nước Pháp, cũng không có mấy ai từng nghe thấy tên Gia Long, đây là một tập đoàn tài chính núp trong bóng tối, trong giới kinh doanh nước Pháp, có thể nói là một tay che trời, cho dù là thành viên hoàng gia nước Pháp, khi nhìn thấy con cháu đích tôn của tập đoàn tài chính Gia
Long cũng sẽ không dám tỏ ra kiêu ngạo, La Linh chưa nghe nói đến bao giờ cũng là chuyện bình thường thôi.
“Họ Trương kia, Tập đoàn Gia Long gì đó mà anh tìm, tôi chưa từng nghe nói đến, cụ thể làm cái gì, trong lòng anh hiểu rõ, đừng bảo tôi không cho anh cơ hội, bây giờ anh Roth đang ở đây, anh nhận sai với anh Roth, nói lời xin lỗi, sau khi anh Roth tha lỗi cho anh xong, chuyện này cũng bỏ qua luôn, thế nào?”
Chị Hồng mở miệng: “Đúng vậy, liều chết cái gì chứ, tìm được một ông già tóc vàng thì là tập đoàn xuyên quốc gia luôn sao? Trong tòa nhà thương mại bên cạnh không biết có bao nhiêu tập đoàn xuyên quốc gia đầu.”
“Thật thú vị, ban đầu vốn dĩ đã có thể đàm phản hợp tác thành công rồi, tại hai người làm cho chậm trễ, ngoan ngoãn đi xin lỗi anh Roth đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người!” Những người đứng bên phía La Linh kia đều rối rít mở miệng. “Ba ngày tìm được khách hàng, là thật hay giả cũng vẫn chưa biết được đâu!”
“Tự mình không muốn tiến bộ, cũng đừng liên lụy đến chúng tôi!”
Những lời này vang lên bên tai Trương Thác, Trương Thác nhếch miệng mỉm cười, không hề trả lời.
Trong phòng tiếp khách.
Eugene nghe Thu Vũ trình bày xong, hài lòng gật gật đầu: “Cô gái nhỏ, nếu đã như vậy, cô đi lấy hợp đồng đi, tôi ký”
“Ký… Ký… Ký hợp đồng sao?” Đôi mắt lúng liếng của Thu Vũ trợn trừng đến tròn xoe: “Thật… Thật sao?”
“Chuyện này có gì mà giả.” Eugene nhìn Thu Vũ, cô bé này cũng xấp xỉ tuổi cháu gái ông ta: “Tôi đến đây không phải để bàn chuyện hợp tác với các cô đó sao, nếu đã là một hạng mục hai bên đều có lợi như thế này, tôi có lý do gì để từ chối đâu?”
Trái tim Thu Vũ đập thình thịch thình thịch dữ dội, cô ta thật sự không nghĩ đến, thế mà lại ký được hợp đồng một cách dễ dàng như vậy, trước đây, cô ta hoàn toàn không hề cần nhắc đến chuyện sẽ ký được hợp đồng.
“Tốt… Tốt quá rồi, ông Eugene, ông đợi một lát, tôi… tôi phải đi gọi anh Trương đến ký hợp đồng.” Thu Vũ kích động đến mức nói chuyện cũng không lưu loát được nữa.
Trên mặt Eugene lộ vẻ nghi ngờ: “Là cô bàn chuyện hợp tác với tôi, tại sao lại phải gọi Trương đến ký hợp đồng? Các cô không phải là ai ký hợp đồng thì người đó được tiền thưởng hay sao? Cô bé, cô có biết nếu ở công ty của tôi, cô ký được hợp đồng như thế này, có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng không?”
“Bao… Bao nhiêu?” Thu Vũ mở to mắt, cô ta thật sự vẫn chưa biết hợp đồng này được bao nhiêu tiền hoa hồng. “ít nhất là ngần này.” Eugene đưa ra ba ngón tay.
“Ba… Ba nghìn!” Thu Vũ há to miệng, một lần tiền hoa hồng đã tương đương với hơn nửa tháng tiền lương của mình khi làm lễ tân rồi, vậy thì cao quá. “Ba nghìn? Cô bé, cô hơi coi thường hạng mục này quá rồi đấy, dự đoán to gan hơn một chút xem nào.”
“Không phải là ba mươi nghìn chứ?” Trong mắt Thu Vũ tràn đầy vẻ không thể tin nổi, tiền hoa hồng của ba mươi nghìn đấy! Trước đây khi mình làm lễ tân, nửa năm cũng chỉ kiếm được lợi nhuận đến thế mà thôi! “ÀI” Eugene thở dài: “Cô bé, tôi bảo cô to gan hơn một chút, lá gan của cô chỉ đến vậy thôi sao? Không phải ba nghìn, không phải ba mươi nghìn, mà chính là ba trăm nghìn, nếu ở công ty của tôi, cô đàm phán thành công hạng mục này, chỉ riêng tiền thưởng thôi, tôi sẽ chia cho cô số tiền tương đương với ba trăm nghìn nhân dân tệ.”
“Ba trăm… nghìn?” Thu Vũ nghe thấy con số này, ánh mắt cũng hơi dại ra, hoàn cảnh gia đình cô ta bình thường, cha mẹ vất vả cả đời, tiền gửi trong ngân hàng cũng không được đến con số này. Ba trăm nghìn, đủ mua được một căn nhà ở thành phố Ngân Châu, ba trăm nghìn, đủ cho một người không có công việc gì, có thể chơi đùa thoải mái mấy năm, ba trăm nghìn, đủ mua một chiếc xe BMW, ba trăm nghìn đối với Thu Vũ mà nói là tài sản kếch xù mà Thu Vũ chưa từng dám nghĩ đến.
Bây giờ nghe thấy Eugene nói, chỉ riêng hạng mục lần này thôi, tiền thưởng đã có thể lên đến ba trăm nghìn! Thu
Vũ giống như đang nằm mơ vậy. “Cô bé, sao nào, hợp đồng này, cô ký hay là gọi Trương đến ký nào?”
Thu Vũ nuốt nước bọt thật mạnh, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi..”
Nghe thấy câu trả lời của Thu Vũ, trong lòng Eugene có chút thất vọng, đương nhiên, ông ta cũng hiểu được, ba trăm nghìn đối với ông ta mà nói, có lẽ chẳng đáng là gì cả, nhưng đối với người bình thường mà nói, đây là số tài sản có thể thay đổi cuộc sống cả đời, hơn ba trăm nghìn, có thể mua được một căn nhà lớn, mua được một chiếc xe ô tô sang trọng.
“Tôi… Tôi phải đi gọi anh Trương bảo anh ấy mời tôi một bữa thật ngon, ba trăm nghìn đấy, cái này nhiều quá! Ông Eugene, ông đợi một lát, tôi phải đi gọi anh Trương!” Thu Vũ nói xong, định chạy ra khỏi phòng tiếp khách đi gọi Trương Thác.
Eugene vốn còn đang thất vọng trong lòng, nghe thấy câu nói tiếp theo của Thu Vũ, khá hứng thú nhìn vào hai mắt Thu Vũ: “Cô bé, cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô lại muốn gọi Trương đến ký hợp đồng này được không, nếu cô bằng lòng, tiền thưởng kếch xù đều sẽ là của cô.”
“Không phải đâu ông Eugene.” Thu Vũ xua xua tay, trên gương mặt nhỏ hiện lên vẻ chân thành nói: “Anh Trương vì tôi nên mới đắc tội với giám đốc, ông cũng là do anh Trương tìm đến, tôi chẳng qua chỉ giúp anh Trương làm một số chuyện nhỏ bé không đáng kể thôi, khoản tiền thưởng này vốn dĩ thuộc về anh Trương.
Thu Vũ khiến cho Eugene cảm thấy rất bất ngờ, thân là người điều hành Tập đoàn Tài chính Gia Long, Eugene đã từng nhìn thấy rất nhiều tiền, cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều tranh chấp gây ra vì tiền, ông ta chưa từng nhìn thấy biểu hiện như Thu Vũ bao giờ, chỉ riêng đức tính này đã khiến Eugene giơ ngón tay cái với Thu Vũ rồi.
“Ông Eugene, xin ông đợi một lát, tôi phải đi gọi anh Trương”