Không biết thế nào, ngày hôm nay trôi qua đã thật nhanh. Chớp mắt một cái mà thôi, bây giờ đã là xế chiều.
Ngày hôm nay, cả hai gia đình bé nhỏ đã đi chơi thật vui, họ đi ăn sáng, đến thăm vườn bách thú rồi đi ăn trưa, đi công viên nước, đi cả công viên giải trí và bây giờ là xế chiều. Họ cùng nhau đi dạo ở khu đô thị, mua những món đồ lưu niệm.
Ai nói chỉ ở quê mới có cảnh đẹp chứ?
Người ta, chính người ta nói ở thành, phố, khu đô thị tấp nập dòng người qua lại, xe cộ ồn ào, các tòa nhà cao ốc mọc lên sừng sững, đâu như ở quê không khí trong lành, âm thanh yên tĩnh, dễ chịu, cực kỳ thích. Người ta cũng nói, cảnh hoàng hôn vào xế chiều, ở trên biển là đẹp nhất, kể cả khi ngắm bình minh cũng vậy. Nói chung, quan niệm của họ cho rằng cứ ngắm mặt trời là ra biển hoặc lên núi. Nhưng họ đã quên đi cảnh mặt trời lặng xuống ở thành phố cũng thật lung linh.
Ánh mặt trời màu đỏ cam, những đàn chim lao vùn vụt về tổ. Mặt trời núp đằng sau những tòa nhà cao ốc “‘vướng víu”, nhưng chính cái sự vướng víu ấy mới tạo nên nét đẹp riêng khó ai có thể để ý thấy.
Họ đi chơi, không phải là đi ngắm cảnh hoàng hôn. Nhưng chính những tấm ảnh họ khoác tay nhau và lướt qua giữa dòng người bận rộn trên đường phố và dưới cái nắng “tàn” ấy mới thật đẹp làm sao.
“Eo, chán quá đi! Mới đấy mà đã cuối ngày rồi a~” Hạ Tử Tinh vươn vai, đứng trên sân thượng một tòa nhà cao 5 tầng, với chiều cao của tòa nhà này cũng đủ để ngắm mặt trời “trong phố” một cách hoàn mỹ rồi.
Đi mua sắm xong, họ về chung cư mà gia đình Khang Vũ và Lung Linh với Khang Nam sinh sống. Mượn tầng cao nhất, là tầng năm. Bày trên ấy một bếp nướng trung bình, mua sắm một chút thức ăn sống. Đem lên ấy nướng và thưởng thức bữa tối dưới ánh hoàng hôn đỏ rực này, đúng là một cái kết đẹp cho một ngày chủ nhật thảnh thơi.
“Mình vẫn muốn chơi nữa, chơi mãi, chơi đến hết đời luôn!” Linh Lung cười, đến bên cạnh Hạ Tử Tinh hóng gió ở lang can bên kia.
“Ừm, mình cũng muốn. Tiếc là mình lớn rồi!” Hạ Tử Tinh thưởng thức cái gió nhè nhẹ này trên sân thượng mà nói.
“Nếu chúng ta còn là trẻ con thì có thể thoải mái vui đùa rồi!” Linh Lung đáp.
Vừa nói, cả hai người phụ nữ không hẹn mà nhìn sang hai đứa trẻ một nam một nữ huỵch huỵch đá bóng ở cách đó không xa.
Cũng may là lang can này không quá cao đối với người lớn mà cũng không quá thấp với những đứa trẻ tầm tuổi như Thẩm Tư Duyệt và Khang Nam. Để bọn trẻ thoải mái tung hoành.
Nhìn hai đứa trẻ vui đùa đá bóng, hai người phụ nữ lại nhớ tới mình hồi nhỏ.
Họ tính ra cũng là đội bạn thân từ bé đấy chứ.
Họ chơi với nhau từ hồi bé tí đến bây giờ, con của họ lại chơi thân với nhau, cũng là một kỷ niệm đẹp.
“Nào, nào! Thịt chín rồi đây! Các quý ông, quý bà có muốn thưởng thức luôn không?”
“Hay là muốn để hai đại đầu bếp chúng tôi thưởng thức trước rồi mới để các người xơi?” Khang Vũ gắp thịt đã chín ra đia, hướng mắt lên mấy mẹ con đang nói chuyện chơi đùa ở bên kia nói.
“Ăn chú, ăn chứ! Cớ sao lại không ăn? Anh mà ăn trước là tối về biết tay em nha~” Linh Lung cười đùa đi tới nói.
Hạ Tử Tinh cũng theo, đi tới bên Thẩm Thiên, hộ anh nướng đống thịt vẫn chưa chín còn lại kia. Đánh mắt để anh ra trông con.
Thẩm Thiên biết, anh im lặng không nói gì mà để đấy, đi ra chơi đá bóng với các con.
Chơi một hồi lâu, thêm Thẩm Thiên vào cũng xem như là chơi thêm mấy phút nữa cũng chán. Họ đều muốn ăn lắm rồi kia kìa.
“Eo ơi! Nhìn kìa, hai con quỷ đói kia muốn ăn rồi.” Hạ Tử Tinh dương đũa chỉ hai đứa trẻ hăm hở như thể muốn vồ tới ăn hết cả thịt sống lẫn thịt chín vậy.
Phụ giúp nhau gọn bàn thức ăn đơn giản, họ nhập tiệc.
Nướng những miếng thịt bò, thịt lợn, còn có những miếng đùi dê nguyên tảng, trông ngon lắm làm sao.
Bên cạnh đó, không thiếu rau đi cùng, rau sống, ớt chuông , nấm, rồi các loại hoa quả dưa xoài các loại. Một bàn tiệc đầy mỹ vị nhân gian.
Thẩm Thiên cả buổi chiều hôm nay rất ít nói, chỉ khi có người hỏi anh mới đáp trả chứ không hề hiển lộ ra cảm xúc gì. Trông giống như có thật nhiều tâm sự.
Điều này, hẳn Hạ Tử Tinh cũng để ý thấy.
Sau khi ăn uống no nê, tranh công rửa bát của Khang Vũ. Cô và Thẩm Thiên đứng bên bàn rửa chén, rửa đống bát đũa lộn xộn và dính đầy đồ ăn còn dư thừa lúc nãy.
Cô hỏi:
“Anh có tâm sự gì sao?”
Thấy vợ hỏi vậy, anh yên lặng một hồi không lên tiếng. Sau một lúc trầm tư suy nghĩ, anh mới thở dài rồi lắc đầu trả lời:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!