“Cái túi này sao? Em cũng không biết nữa a, chắc là muốn đem khoe cho bà thông gia đó mà, hehe” Hạ Tử Tinh nhìn túi mà nói.
“Eo, vãi cả linh hồn ạ! Sao cầu kỳ thế, túi gì mà lắm chi tiết, lại quái lạ nữa!” Hạ Tử Nguyệt một bộ khó hiểu chê bai mà nói. Một tay cầm trái, một tay đưa định chạm vào một viên ngọc trên túi.
“Bốp” Hạ Tử Nguyệt vỗ tay Hạ Tử Tuyết một cái, nói:
“Đừng có động vào. Cầu kì đến mấy cũng không phải ngữ như chị em mình động vào đâu! Hơn năm trăm tỷ đấy. Nghĩ lại mà ốm!” Hạ Tử Tuyết hơi nhíu mày, đánh mắt nhìn Hạ Tử Nguyệt nói.
“Cái gì?” Nghe được cái giá tiền, cả nhà đến sửng sốt, Tô Phi ở bên kia cũng đến giật mình. Biết rằng, công ty của anh lọt top 100 công ty phát triển nhất thế giới mà bán đi cũng chỉ bằng ấy tiền. Dù có nói rằng là công ty mới thành lập, nhờ sự thông minh tài tình của “anh” mà đưa được vào trong top phát triển, một khoảng thời gian nữa, nó sẽ biến động lớn. Nhưng một chiếc túi lại sánh ngang với nỗ lực của mình trong bao năm qua, thực làm anh tiếp nhận không nổi.
“Xe của anh rể nhỏ đắt nhất nhà mình, giá là 32 tỷ, chiếc túi này lại… Đắt gần hai chục lần luôn ạ! Ăn cướp à? Mà sao chị nỡ mua ghê vậy?” Hạ Tử Nguyệt từ trên bàn nhảy xuống, bộ dáng không thể tin nổi mà nói.
“Kh… Không phải! Xe của thằng đần kia là đô, của con nhỏ này là tiền tệ Ám Châu mình thôi. Đổi ra thì 500 nghìn đô. Thằng kia là khoảng 30 tỷ, cũng là một trời một vực cả.” Hạ Tử Tuyết vội giải thích.
“Làm em hú hồn, may thế! Mà đính hẳn kim cương đấy! Truất nhờ.” Hạ Tử Nguyệt kiểu dáng chê bai, ngồi lại bàn mà nói.
“Hư hư, đi đây! Chồng tao cực khổ làm tiền cho tao, không tiêu tiền của chồng thì hơi phí sức của ổng nên tao mới tiêu đấy chứ.” Hạ Tử Tinh sau cái vụ rầm rộ này của hai chị em mà cười lạnh lùng một cái rồi quay đi ra ngoài.
“Đấy, đấy! Người ta có chồng giàu là phải khác cả. Ai như chị em mình đâu mà!” Hạ Tử Nguyệt lắc lắc cái đầu mà nói.
“Ngồi xuống ăn hẳn hoi đi mà ngồi ở đấy lắm chuyện.” Hạ Tử Tuyết vỗ cái “bốp” vào đùi Hạ Tử Nguyệt mà đánh tiếng.
Ở bên ngoài, Hạ Tử Tinh đi ra, Thẩm Tư Duyệt liền rất vui sướng, hô:
“Mẹ! Đây lè.” tư Duyệt nói.
Hạ Tử Tinh quay qua, cười một cái rồi hí hửng chạy tới.
Cô ngồi ở ghế lái phụ, con gái ngồi ở trong lòng, chồng lái xe ở bên cạnh đưa cả nhà đi chơi. Lúc này khiến cô hoài ức không thôi.
Làm mẹ đơn thân cũng rất là mệt. Tuy nói cô là chủ tịch một công ty nhưng là công ty nhỏ, dù nhỏ thì nhỏ nhưng công việc cũng rất bộn bề, không có nhiều thời gian chăm lo cho con. Con rất ít khi được như bao người bạn cùng chang lứa khác, rất ít khi được ăn cơm cùng với mẹ, được mẹ đón đưa đi học chứ huống gì nói đi chơi như thế này. Tuy nói bố cô cũng có thể đưa cháu đi chơi, nhưng dù gì cũng đã lớn tuổi, cô rất lo lắng cho hai ông cháu. Hạ Tử Tuyết cũng vậy, đừng nhìn cô ấy ngày thường không có việc gì, dù sao cô ấy cũng là họa sĩ, xuất thân từ trường hội họa đỉnh cao Ám Châm. Bây giờ chính là thiết kế gia của công ty, công việc có rất nhiều dự án chò cô ấy thiết kế tới. Dù đang mang bầu nhưng công việc của cô không giảm đi được bao nhiêu. Với kỳ nghỉ bầu của Hạ Tử Tuyết, công việc của cô ấy lại đổ chồng chất lên hai người Hạ Tử Tinh và Dương Triết nên khoảng thời gian ấy cô càng bận hơn. Cũng may là Thẩm Thiên đã trở lại, giảm bớt trách nhiệm của cô cũng không ít. Thẩm Tư Duyệt cũng vui hơn rất nhiều kể từ khi có bố ở bên cạnh khiến lòng cô rất an tâm. Thật sự, nếu cô có thể để Thẩm Thiên mãi như thế này mà ở bên mình, bị nói là ích kỷ cũng không sao. Vì con, vì gia đình nhỏ của mình, vì hạnh phúc không quá lớn, cô thế nào cũng được.
Nhưng cô có thể ích kỷ, Thẩm Thiên thì không. Anh cũng có sự nghiệp cần phải gánh vác, anh gánh vác rất nhiều sinh mệnh nhỏ, to ở trên vai. Anh không thể từ bỏ họ, anh cũng không thể từ bỏ ước muốn của vợ cũng là ước muốn của mình chính là hạnh phúc của con gái, của cả gia đình. Là một người trưởng thành, anh muốn cả sự nghiệp và gia đình, anh cũng phải nỗ lực gấp hai lần để đạt được điều anh muốn. Mà giao thoa được giữa hai điều này, anh chính là một người đàn ông thành đạt!
“Kít!”
Một tiếng đỗ xe, Thẩm Thiên dừng lại ở trước một tòa chung cư.
“Sao lâu thế? Ông đợi mấy tiếng đồng hồ!” Khang Vũ đứng ở một bên tay cầm điện thoại, tay đút vào túi đứng chờ.
Linh Liên tặc lưỡi một cái, khuỷu tay đẩy vào hông của Khang Vũ rồi trừng mặt anh.
khang Vũ oai oai là thế mà vợ có trừng cũng im re, không dám nói gì. Anh nói “Đấy là sự tôn trọng phụ nữ, hiểu không?” với Thẩm Thiên. Đây chỉ là chuyện bí mật giữa những người anh em, Thẩm Thiên để lại đến khi nào xuýt bị hắn chửi còn có cái mà giữ lấy tánh mạng.
“Lâu là bao lâu? Xuống đây từ 3 giờ à?” Thẩm Thiên đối mắt Khang Vũ, nói.
“Trẻ ~ con” Khang Nam nhìn hai ông bố này mà bấm mãn nói.
Dù hai ông bố này khó chịu muốn phản kháng cũng không được.
“Mọi người đợi nhà em hơi lâu rồi ạ?” Hạ Tử Tinh bế Duyệt đi xuống, nói.
“Không lâu, không lâu. Cả nhà anh cũng vừa mới xuống mấy phút trước thôi! Vừa xuống là cả nhà em liền đến à…” Khang Vũ không đôi co với Thẩm Thiên nữa, nghe được câu khách khí từ Hạ Tử Tinh, Khang Vũ cũng phải đáp trả.
Mặc kệ chồng của cô gái ấy, Thẩm Thiên hai mắt trợn tròn, cái miệng há ra như muốn rơi xuống đất đến nơi vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!