“Ừ nhỉ, chú Thiên đây nhiều tiền mà đoái hoài chi tới cái ít tiền đầu tư vậy đâu chứ” Dương Triết nói.
“Th… Thật ra thì, thì là sản nghiệp của em, em cũng không biết là có những cái gì nữa.” Thẩm Thiên ngượng ngùng nói.
Lời này nói ra, đến cả Hạ Trí Minh đang chơi với Dương Phong Ly ở bên cạnh cũng giật mình.
“Này, thế con làm ở đâu, vị trí là gì thế mà sản nghiệp cũng không biết là sao?” Hạ Trí Minh hỏi.
Ngay đến cả Hạ Trí Minh, người rất không muốn hỏi han chuyện đời tư của các con mà cùng hỏi đến cái vấn đề công việc của Thẩm Thiên này thì đứng là cái chuyện động trời rồi mà.
“Ờm, thật ra thì… Con làm lính đánh thuê ở cái tổ chức này, quy mô hoạt động ở nước ngoài nhưng trong nước và toàn bộ thế giới đều cũng sẽ có một ít tài sản lẻ. Những tài sản này chủ yếu là trong lúc nhất thời các cán bộ cho người mở hoặc những người không có khả năng về mặt chiến đấu yêu cầu cấp vốn từ tổ chức để mở hoặc là do các lão quái về hưu hứng lên thì mở… Ừm, kiếu sản nghiệp như thế này thì chiếm đến 85% sản nghiệp trong tổ chức. Còn 15% sản nghiệp còn lại là do tổ chức yêu cầu các chi nhánh mở ra để duy trì hoạt động mà thôi.”
“Nhiều sản nghiệp như vậy, lâu đời như vậy liền tích tiểu thành khối tài sản khổng lồ. Con chỉ là người đại diện của cái tổ chức ấy nên mới có nhiều thẻ vàng như vậy.”
“Hơn nữa, thẻ vàng cũng không giống như vẻ bề ngoài là có trăm ngàn tỷ đô đâu bố.”
Thẩm Thiên giải thích.
“Không giống vẻ ngoài có trăm ngàn tỷ đô là sao?” Dương Triết tò mò hỏi.
“Thì thẻ vàng tuy nói là do ngân hàng thế giới phát ra 10 cái nhưng cái quảng cáo trăm ngàn tỷ đô ấy là nói tiền tệ riêng của Quốc Gia có nhánh chính của ngân hàng thế giới mà thôi.”
“Năm ấy vốn là không có thẻ vàng đâu nhưng mà do Tổng Thống lỡ viết nhầm thêm một con số không vào số tiền được in ra nên tiền in ra có hơi nhiều và giá tiền ở nơi ấy xuống thấp, để giảm bỏ tình trạng này Tổng Thống liền bắt tay với ngân hàng thế giới lập ra 10 cái thẻ vàng, trong ấy tính toán kỹ lưỡng số lượng vốn nên có của người dân, số còn lại đều được chuyển hết vào thẻ vàng và phát hành. Và số tiền 100 ngàn tỷ đô ấy là dùng đơn vị tiền tệ trong thời điểm ấy của nước đó phát hành ra. Tính thì 100 ngàn tỷ đô cũng không nhiều như chúng ta tưởng, dù sao thì cũng là số tiền mà 90% dân số ao ước rồi.”
Thẩm Thiên giải thích xong liền uống một ngụm nước ấm vì anh đã khát khô cả cổ họng, từ bé đến nay, lần đầu tiên anh nói dài đến thế trong một lần. Lúc này cũng đã hiểu cảm giác của Bạch Tiên Sinh khi thông báo thông tin của người khác với anh rồi ha, liệu sau này còn dám bắt hắn điều tra và báo cáo kỹ lưỡng không đây?
“Oh, Tổng Thống mà làm ăn sơ xuất vậy đấy.” Dương Triết đáp.
“Đúng rồi, ông ta sau vụ đấy thì bị bãi bỏ chức trách và Quốc Gia phải tổn thất kha khá, và lại lúc ấy còn là lúc chiến tranh kéo dài ở nửa bên kia bán cầu Quốc Gia ấy nên ngay sau đó, một Quốc Gia đầu tiên ở nửa bán cầu Bắc đã thúc đẩy chiến tranh nửa địa cầu thành chiến tranh toàn cầu. Quốc Gia ấy bây giờ diệt vong rồi.” Thẩm Thiên lại nói.
“À, ý con nói về trận chiến giữa ** Ba Hải Đảo và Thần Nông Địa Đảo năm 96* thời mới khai sinh phải không?” Hạ Trí Minh hỏi.
“Vâng, đúng rồi. Ban đầu con cũng không biết đâu nhưng sau khi vào viện sách của nơi con làm việc liền mới biết lí do chính là như vậy.” Thẩm Thiên đáp.
Họ nói một hồi lâu, ngồi buôn dưa lê khoảng chừng 2 iếng đồng hồ già ấy. Bé Dương Phong Ly cũng đã say một giấc yên ở trên giường rồi.
Bấy giờ, từ bên ngoài đi vào mới xuất hiện Hạ Tử Nguyệt và Dương Phong. Hai cô cháu này vừa mới đi học về, còn có Duyệt Duyệt vừa xuống đến tận nơi để đón.
“Sao lại kéo nhau đến bệnh viện hết rồi, hay mình ra nhà hàng ăn đi hả? Ăn ở bệnh viện sẽ gây ồn ào mất.” Thâm Thiên thấy ba đứa trẻ vào liền nói.
“Hả? Không phải con vừa mới tỉnh sao, sao lại muốn đi ra ngoài rồi?” Hạ Trí Minh lo lắng nói.
“Con không sao đâu bố ạ, con có tập võ mà. Hơn nữa, thương thế của con, con biết. Nó hẳn chỉ là nội thương thôi ạ, con sẽ điều chỉnh trong vài ngày là hết ngay.” Thẩm Thiên nói.
“Thôi bố ạ, kế hoạch bại lộ rồi thì mình cứ ra ngoài đi. Chúng ta ồn ào trong viện sẽ làm ảnh hưởng tới các bệnh nhân khác đấy ạ.” Hạ Tử Tinh cũng nói.
Bị Hạ Tử Tinh thuyết phục với sự thuyết phục của lũ trẻ, Hạ Trí Minh cũng không chen được thêm lời nào.
Đây là lần duy nhất mà cả ‘Đại gia đình’ nhà họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
Họ lên xe và cùng nhau di chuyển đến địa điểm quán ăn mới mở ở khá gần đây.
Là một quán ăn do bạn thân của Hạ Tử Tinh mở nên Hạ Tử Tinh đành rủ cả nhà ghé chung, họ vừa đến đã được bà chủ ra đón.
“Đại gia đình nay đông đủ vậy cơ à? Chào mừng cả gia đình đến nhé!” Bà chủ Hạ Mai bước đến chào hỏi.
A, cô Hạ Mai.” Tư Duyệt vui vẻ chào hỏi.
“Chào Duyệt Duyệt nha, tuổi mới lanh lẹ học giỏi nhé!” Cô ta dường như cũng rất quý Thẩm Tư Duyệt, thân thuộc với cô bé từ cái hồi cổ còn ở trong bụng mẹ nữa kìa.
Cô gái này là bạn đại học của Hạ Tử Tinh, họ thân thiết tới nỗi vào ngày đám cưới của Thẩm Thiên và Hạ Tử Tinh cô ấy chính là phù dâu. Cô ta không ưa Thẩm Thiên cho lắm bởi anh chính là người đã cướp đi lần đầu tiên của bạn mình rồi còn bỏ cô nơi đây mà đi xứ người.
Nếu Thẩm Thiên gia đình có điều kiện, bản thân cậu ta lại có bản lĩnh thì cô sẽ không nói gì nhưng Thẩm Thiên lúc ấy không được đẹp như bây giờ, không được bản lĩnh như bây giờ nên cô ấy không ưa.
“Cháu cảm ơn cô ạ.” Thẩm Tư Duyệt vui vẻ nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!