Trương Thiên 3 năm đã trôi qua, anh giờ đây đã là thanh niên trưởng thành lắm, đến cỡ tuổi lấy vợ rồi đây.
“Xin chào bà Hoa, tôi đợi mãi mà bà cũng đã đến.”
Sau cái chết của phu nhân, vợ lẽ của lão Địa Chủ đứng lên làm chủ mẫu, người này chính là người phụ nữ mang bầu mấy năm trước đã nói để Trương Thiên tiến tới sảnh chính bàn nghị chuyện cưới xin của Trương Như Lan.
“Ái cha, Trương phu nhân đấy sao?”
“Tôi nhớ Trương phu nhân có dung mạo thanh tú cao ngạo cơ mà? Mới mấy năm, hay lão đây hồ đồ quá nên nhớ lầm?” Bà Hoa vừa tới đã đung đưa tấm khăn mùi xoa màu hồng, ăn mặc chất phác tú bà.
“Th…” Trương phu nhân vừa định trả lời liền bị Hoa phu nhân đây chặn họng
“Hay do Trương Phu Nhân xuống sắc ư? Ôi thật tệ!”
Hoa phu nhân này trước có giao tình rất tốt với cố phu nhân mà phu nhân hiện tại đây lại chính là tình địch nhiều năm với cố phu nhân, dĩ nhiên bà ta vừa đến liền làm khó một phen.
“Bà có định làm mối không đây?” Trương Địa Chủ từ trong nhà đi ra, trên tay còn cầm cái lồng chim bên trong có một con chim sơn ca đẹp tuyệt, chim cảnh!
“Tôi cứ ngỡ là ai, hóa ra Trương gia chủ, tôi tất nhiên đến để làm mối, chỉ là lâu chưa gặp quý phu nhân liền muốn ôn chuyện mà thôi! Haha.”
Bà ta vừa thấy Trương gia chủ tới liền ngường ngùng cười gượng mà nói..
Bà ta là một bà mối có tiếng khắp làng, ở nơi đây có 100 người có vợ có chồng liền có 24 cặp do bà ta làm mối.
Lần này, Trương Địa Chủ và phu nhân muốn một mối thật tốt cho Trương Thiên liền mời bà ta đến giúp.
Bà ta thuận tay, sai tỳ nữ thân cận bên cạnh đưa tới mấy mươi bức tranh chân dung các cô gái xinh đẹp.
Trương gia cũng đưa gia bức chân dung của Trương Thiên được vẽ cách đây mới mấy tháng trước.
Trương Thiên phát triển cũng thật nhanh, lúc đưa cậu ta về đây liền chỉ mười mấy tuổi non nớt, bây giờ đã hai mấy tuổi chững chạc rồi.
Trương gia chủ có thể thoải mái ở nhà chơi chim liền 8 phần là nhờ Trương Thiên tiếp quản toàn bộ công việc làm ăn trong gia, hai phần là ông già yếu sức khỏe, muốn lui về nghỉ ngơi.
Bây giờ đây Trương Thiên thứ gì cũng có, chỉ có đúng tình duyên là ngang trái. Anh giao tiếp với không nhiều người liền không có nhiều mối quan hệ, tự nhiên không có cảm tình với các cô gái.
Hôm nay bà mối đưa đến đây toàn những tiểu thư tài tú đỉnh đỉnh.
“Lý Vân Gia tiểu thư, chăm chỉ ngoan hiền, nết na thân thiện vóc hình đều ưa nhìn. 2 vị thấy thế nào?”
Bà Hoa quả nhiên dựng lên một bức tranh vẽ chân dung của một cô gái xinh đẹp, mắt thanh mày tú. Cái tên này họ nghe thấy cũng từ khá lâu bởi cô đây từng nổi danh vì đoạn nhạc lúc cô thi đấu ở nhạc trường 2 năm trước. Nhớ rõ lần ấy Trương Gia có tài trợ cho cuộc thi, Trương Thiên cũng tới nghe ngóng, đôi lời có khen cô nương này.
Hai người nhìn cũng rất ưng vị này nhưng lướt qua vẫn còn khá nhiều người liền để tranh sang một bên lại hỏi thêm bức khác.
Bà Hoa lại đưa thêm đôi ba bức, năm bảy bức mà trong đó 2 người cũng ưng rất nhiều.
Họ đây chỉ chọn lọc sơ qua, chủ yếu vẫn là dựa vào con mắt của Trương Thiên và duyên phận 2 bên.
Đang miệt mài lựa chọn, Trương Thiên cũng đã về liền bị họ gọi vào.
Trương Thiên tuy chưa muốn thành hôn cũng đành phải vào chống đối.
Anh vừa vào liền quơ tay múa chân chọn đúng một cô gái không ưa nhìn, tên tuổi đồn xa là xấu tình hẹp hòi hơn nữa còn có đoạn tình duyên ngang trái, không chỉ một mà rất nhiều.
“Con xác thực là lựa cô này ư?”
Phu nhân nói.
Trương Thiên còn chưa nhìn vào chân dung liền trả lời “Vâng ạ.”
Nghe được câu nói xác thực của Trương Thiên, 3 người cũng đến
cạn ngôn, vẻ mặt khó hiểu nhìn đến Trương Thiên.
Trương Thiên cũng nhận ra nhưng cũng không quan tâm lắm.
“Vậy được rồi, 2 ngày sau tôi liền sắp xếp cho hai người gặp mặt nhé?” Hoa bà nói.
Nhận được sự đồng ý, hai người Hoa bà và tỳ nữ liền ra về.
Mấy ngày hôm sau, mãi cũng đến ngày xem mối, Trương Thiên nghe mẹ liền đến rất đúng giờ đợi chờ ở tửu lâu.
Đợi mãi, trễ đến 2 canh vị cô nương mà Trương Thiên chọn lựa kia mới tới.
Cô ta bộ dạng đanh đá, trang điểm rất đậm từ bên ngoài ưỡn ẹo tiến vào.
Bên cạnh cô còn có một tỳ nữ dung mạo đoan trang xinh đẹp đi theo sau.
Cô tỳ nữ này hình như không được chủ tử yêu mến, dường như cô tiểu thư ương ngạnh kia có chút đố kị cô ta liền mới để cô ta đi theo sau hầu hạ.