“Con không nhớ sự việc tối qua?” Lão hỏi lại cho chắc.
“Thưa là con không ạ!” Trương Thiên lại nói.
“Không nhớ? Được rồi, ta biết rồi!” Lão Địa Chủ thấy thế, để tránh xảy ra sai sót liền chẳng thêm tiếng gì nữa.
Trương Thiên chẳng biết chuyện gì, vẫn tiếp tục ăn trong bộ dạng suy tâm.
Thấy lão Địa Chủ dường như đang có thành kiến với Trương Thiên vì bà nhận ra thái độ khác hẳn mọi ngày của ông.
Với ngày bình thường, ông rất nhiệt tình với Trương Thiên. Nhưng hôm nay lại hơi khác, ông có vẻ lạnh lùng hơn một chút. Tuy không đến nỗi thái độ lạnh lùng, gắt gỏng với các con nhưng vẫn là có biến chuyển xấu hơn, bà liền thêm dầu.
“Trương Thiên này, con thật sự không nhớ gì sao?”
Nghe thấy lời này, cả Trương Thiên và lão Địa Chủ đều ngẩng mặt lên.
Thấy Trương Thiên chỉ nhìn mà không nói gì, ôi cái bộ dạng này. Trong mắt của phu nhân lại chính là bộ dạng coi thường cả đấy!
Giận thì giận, bà vẫn không thể ra mặt được, bà cười gượng nói tiếp “Cái đêm hôm qua ấy, ta có nhìn thấy con đi ra ngoài, không phải là con ư?” Phu Nhân điệu bộ nói.
Nghe thấy lời này, Trương Thiên giật mình “Có ạ?”
Phu Nhân chẳng nói gì, cười mỉm xấu xa toan tính nhìn Trương Thiên.
Sắc mặt của lão Địa Chủ cũng ảnh hưởng, mặt ông tối kịt lại.
Nhìn thấy vậy, phu nhân lại cứ ngỡ rằng mình thắng rồi. Là mình đã nói đúng, đã thành công chia rẽ họ một phần nên mỉm cười đắc thắng lắm nhìn Trương Thiên.
Sáng ngày hôm sau, một tỳ nữ dẫn bạn mình vào một góc tối, vốn định làm xằng làm bậy mà ngay lúc lên đỉnh, cô được bạn trai đè ngay ra đất, đang lúc sung sướng, mở mắt ra lại giật mình hét toáng lên.
Là phu nhân đang ngồi bệt, tựa người vào đống lộn xộn ngay hẻm khuất người trong phủ này.
Khuôn mặt bà sợ hãi, chết rồi!
Lúc bà ấy chết, đôi mắt của bà ấy đã bị khoét sạch, miệng vẫn chưa được khép lại nhưng thân thể đã trắng toát.
Nghe thấy tiếng hét, mọi người cũng ngó lại xem.
Cảnh tượng ngay lúc này đập vào mắt họ đầu tiên lại chính là Chung Quản Sự đang vội mặc lại quần áo, cô tỳ Mã Thị Ngọc đang run rẩy ôm chặt lấy đống quần áo mình vừa vớ được.
Ai nấy nhìn thấy đều ngượng đỏ hết cả mặt, Trương Thiên cùng với đầu bếp đang bàn đến bữa trưa ngày hôm nay của Trương Thiên muốn an cay thì nghe thấy tiếng hét.
Vì phòng bếp ở gần nên họ cũng đã tới rất nhanh, nhưng nhanh không bằng những con người thích hóng chuyện này. Họ đã tới trước một bước, vây kín cả lối vào.
Trương Thiên với dì làm ở bếp luồn lách mãi mới qua được, chắ cũng vì họ nhìn thấy Trương Thiên, kiêng kỵ thân phận nên người này người kia đều bảo nhau tránh né ra.
Vừa vào tới bên trong, dì làm ở bếp đã nhìn thấy chồng của mình - Chung Quản Sự vừa chỉnh tề trang phục đứng dậy.
Đằng sau là Mã Thị Ngọc đang run rẩy ôm áo, ôm váy phục trang tỳ nữ.
Bà giận đỏ cả mặt khi nhìn thấy cảnh này, Chung Quản Sự cũng đã nhìn thấy vợ vội giải thích “Vợ, vợ nghe anh giải thích.”
“Ông giải thích cái gì? Đế lát về tôi xử lý ông sau.”
Bà hết văng tay Chung Quản Sự ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!