Kế sau con trai cả rồi đến con trai thứ hai, rồi đến thứ bốn rồi cô con gái út và chồng cũng cùng nhau ra chúc.
Ông hóng mãi, hóng mãi mà vẫn còn một đứa con trai nữa chưa thấy bước ra, chính là cậu con trai thứ ba - Hàn Trí Minh. Chẳng phải ông đã nói đưa thiệp đến tận nhà rồi sao mà vẫn chưa thấy, trong lòng ông nghĩ liệu đứa này có giận ông quá mà không đến không?
Ông lướt qua, vẫn là thấy bóng dáng cậu con trai ấy. Đang được các con của mình bên cạnh nói chuyện vui vẻ, các con chỉ ở cạnh bố mà hiếu bố thức ăn ngon.
Trông thật ấm cúng làm sao, mà nhìn lại mấy đứa con này của ông, chẳng bằng 1/10 sự hạnh phúc của cậu con trai mà ông đã vứt bỏ nữa. Các con, kể cả là người vợ của ông để ông lại, một người khuyết tật ở bàn ăn mà đi tiếp khách khứa. Tận dụng cơ hội làm quen với nhau, đến mấy người bạn, đối tác của ông cũng chẳng ai tiếp chuyện với ông mà chỉ chăm chú đến mấy đứa con và người vợ của ông.
Để một mình ông ngồi đây nhìn lén hạnh phúc gia đình đứa con duy nhất không bước ra chúc mừng ông.
Do dự hồi lâu, ông tự mình đẩy xe lăn di chuyển về hướng của 4 người nhà Hạ Trí Minh.
Đang ăn uống ngon lành, trò chuyện vui vẻ thì thấy Hạ Tòng. Cả 4 người đều ngạc nhiên, thấy Hạ Trí Minh đứng dậy. Cả 3 người con cũng đứng dậy “Hạ Gia Chủ?” Hạ Trí Minh lạnh nhạt đáp.
Vốn đang đến, thấy con trai và các cháu đứng dậy, ông đang cười đầy hạnh phúc bỗng nghe con trai nói “Hạ Gia Chủ” nghe thật xa lạ làm sao.
Lòng ông đau như cắt, ông hối hận sao năm xưa lại đuổi đứa con mà ông yêu thương nhất này ra ngoài cơ chứ?
Ông vẫn cười cười dù lòng hụt hẫng mà tiến tới bên “Mau ngồi xuống đi, con với cháu ăn uống ngon miệng chứ?”
‘Dạ thưa, chúng con ăn vẫn ngon ạ. Nếu được thì mời bố cùng ăn cơm ạ!” Hạ Trí Minh dù nói nhưng trong lòng vẫn cứ nghĩ người đàn ông cao ngạo này sẽ không thèm ngồi, thậm chí có khi còn sỉ nhục ông và các con nhưng ông vẫn mời để giữ gìn khuôn phép.
“Vậy được chứ?” Bất chợt, ông nghe nói người đàn ông cao ngạo này thốt lên đáp trả, được?
Thật bất ngờ làm sao.
“Dạ, được.” Hạ Trí Minh lấy ra 1 chiếc ghế mời ông ngồi.
Nhưng chẳng cần đâu, bị lão từ chối vì lão đang ngồi xe lăn.
Hàn Trí Minh không chịu, nói “Để cháu Dương Triết bế cụ lên ghế ngồi nhé?”
“Hả? Được sao?” nói rồi, ông quay sang nhìn người đàn ông đứng cạnh cháu lớn, gương mặt thât xa lạ làm sao.
Thấy cụ nhìn về phía con rể, ông đã ngầm như hiểu cụ đã đồng ý bèn ra hiệu với ánh mắt với Dương Triết.
Dương Triết cũng hiểu ý, bèn đưa cụ lên ghế ngồi cạnh Hạ Trí Minh và vợ mình để tiện trò chuyện.
“Cả nhà con hiện giờ vẫn ổn chứ? Mà cậu nhóc này là ai đấy?”
“cả nhà con vẫn ổn ạ, cậu nhóc này là chồng của cháu lớn, tên là Dương Triết ạ.” Hạ Trí Minh ân cần rót trà, mời lão thưởng thức.
“Thì ra là chồng cháu lớn sao? Cháu lớn đã có bé nhỏ đầu lồng rồi sao? Bao giờ sinh thế?” Lão ta sảng khoái, nói.
“Thưa ông, cháu bầu lần thứ 2 rồi ạ. Cháu có 1 cậu con trai lớn ạ!”
“À, vậy sao… Vậy cháu Tử Tinh vẫn sống tốt chứ? Còn 1 cháu nữa mà phải không?”
“Cháu Tử Tinh bên đây ạ, cháu cũng có chồng và 1 nhóc 6 tuổi rồi ạ. Đang đi học chung với dì nhỏ và Dương Phong đấy ạ.”
“Vậy sao không thấy chồng của cháu nhỏ đến thế?”
“Dạ thưa ông, chồng cháu có việc bận ạ. Không có thời gian để đến được ạ.”
“A, vậy sao.”
Họ cùng nhau nói chuyện, tiếp chuyện ông khiến ông vô cùng vui vẻ.
Được mấy cậu con trai, được bà vợ mà chẳng thèm ai để ông lên ghế ngồi, mặc ông ở chiếc xe lăn này thiệt thòi vứt ở 1 chỗ. Chỉ riêng có đúng 1 cậu con trai và các cháu xem ông như người 1 nhà thật vậy thôi sao?
Người mẹ kế và các cậu con trai bấy giờ cũng mới đã để ý tới ông cụ, nhìn thấy ông đang ngồi cùng và nói chuyện rất vui vẻ với Hạ Trí Minh.
Họ nổi lòng bèn đến gây sự, đầu tiên là Đỗ Mỹ Duyên “Chồng à, mình đang bệnh mà ở đây hoài là không tốt lắm đâu. Để em đưa chồng vào phòng nhé?”
“Người…” Bà ta đình gọi người tới, bế ông cụ lên xe rồi đưa vào phòng liền bị ông cụ ngăn lại “Chẳng cần đâu, tôi ngồi đây cũng được.”
“Ây, chồng à. Không ổn đâu chồng, ở ngoài này khách khứa đông đúc, nếu lỡ…” Dù Đỗ Mỹ Duyên có hơi bất ngờ, chẳng biết 4 người Hạ Trí Minh đã nói những gì mà khiến ông ấy thay đổi thái độ, lạnh nhạt với cô như vậy nhưng diễn, vẫn phải tiếp tục diễn!
“Tôi đã nói là không cần, tôi muốn ngồi ở đây.” Lão Hạ Tòng đã rất bực mình lắm rồi, bà ta lại cứ liên tục nói liến thoắng, bây giờ mới trông thật giả tạo làm sao.
“Ơ…Ơ chồng? Em chỉ muốn tốt cho chồng thôi mà? Sao chồng lại quát em như thế?” Đỗ Mỹ Quyên vừa bị đẩy ra, chẳng biết từ đâu lại có một chiếc khăn giấy, bà ta diễn giỏi lắm. Nước mắt đã bắt đầu tuôn, thấm thấm rồi lại nức nở nói. Giỏi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!