Thì ra, lúc nãy Định Gia Kỳ gọi câu ta đến là để đưa cho cậu ta viên đan dược này.
Này là Bộc Phát Đan - Một đan dược cổ mà Diên Tam Quốc đã tìm thấy trong cuộc khai quật di tích vừa rồi.
Vốn có 10 viên, chỉ trong lúc cần thiết nhất mới sử dụng đên svif sau khi sử dụng, thực lực của người đó sẽ tăng lên nhanh chóng tăng đến bốn năm lần là chuyện bình thường. Cũng vậy mà tác dụng phụ của nó rất lớn, sẽ hủy đi căn cơ mạng sống của chính người sử dụng, thậm chí là người có sinh lực yếu thì việc mất đi sự sống là điều quá đỗi bình thường.
Nay Định Gia Kỳ đưa cho Đổng Từ dùng đây là muốn hắn buộc phải chiến thắng nhưng lại dám đem mạng sống của nhóc 15 tuổi này ra làm trò đùa thì thật nhẫn tâm mà.
Đổng Từ nghe thấy tiếng nói, ngay lập tức lấy đan đưa vào miệng. Tốc độ ngấm thuốc thật nhanh, 1305 còn chưa lao tới chỗ của Đổng Từ mà anh ta đã bộc phát xong, thực lực hiện giờ của anh ta là bán bộ Tiên Thiên Cảnh.
Từ đai đen mà đưa anh ta lên tới thực lực này thì thật đúng là kinh khủng a.
Nếu 8 viên thuốc còn lại, Diên Tam Quốc mà đưa cho các cường giả đã qua Độ Kiếp thì thực lực sẽ thế nào?
San bằng Devil’s Law mà đổi lại 8 cường giả Độ kiếp ư? Điều này cũng không lỗ lắm. Vì 7 chiếc thẻ vàng cũng dư sức để bồi dưỡng được trăm cường giả độ kiếp cảnh giới.
“Tên chó chết, bây làm gì sư muội ta. Ta cho ngươi ăn c*t” Một sư huynh trong đội cả 1305 đã lên tiếng.
“Mau xuống đài đi sư muội, muội đấu không lại hắn đâu”
“Đúng đấy!”
“Nghe tỷ, muội mau xuống đài đi 1305”
Một số sư huynh, tỷ trong cả Devil’s Law đã không chịu được nữa mà lên tiếng.
Thẩm Thiên cũng muốn ngăn lại trận đấu đang diễn ra này lắm mà không được. Vì quy định không nói là cấm không cho sử dụng vật phòng thân, bây giờ chỉ trông chờ vào cô bé suy nghĩ thế nào mà thôi!
Quả nhiên là cô ấy, cô bé không hề lùi bước mà càng hưng phấn hơn. Tiếp tục lao về phía Đổng Từ ra đòn.
Nhưng giờ đây, thực lực của cô và cậu ta đã chênh lệch lắm rồi.
Lúc hắn chưa bộc phát, cô còn kém hắn 2 tiểu cảnh giới nhỏ. Đòn nào đòn nấy đều dùng hết sức lực mới khiến hắn sút thua.
Sắp cạn kiệt rồi mà hắn còn con át chủ bài.
Cô liệu chống trả được không đây?
Cô liên tục bị Đổng Từ phản công, cô đã dường như ngất ra đấy. Bị đánh đến lùi bước sắp rơi khỏi sân mà tên Đổng Từ thật trêu người khác, cô sắp ra sân thì lại kéo cô về đánh tiếp. Cô sắp ngất lại đánh cho cô tình táo lại rồi đánh tiếp.
“Chết tiệt,, nhận thua. Devil’s Law thua ván này!” Huấn luyện viên đã chẳng thể nhìn học trò của mình bị đánh thêm được nữa.
Cô bé là lứa tuổi gần như nhỏ nhất trong Devil’s Law, nhỏ nhất trong đội của ông.
Tính tình hiền lành ngoan ngoãn, rất lễ phép khiến ông ta cưng như con ruột của mình, đâu nỡ nhìn cô bé bị đánh như vậy đâu!
Cả Devil’s Law lúc này máu sôi sùng sục. Cay cú nhìn Đổng Từ và Định Gia Kỳ đang huênh hoang ngồi chõm chệ trên kia.
“Được rồi, Đổng Từ. Devil’s Law đã NHẬN THUA RỒI. Làm tốt lắm!” Định Gia Kỳ huênh hoang nói, ha hả cười nhìn mấy đứa loắt choắt đưa 1305 xuống dưới cấp cứu.
“Th… Thầy, con thua rồi!”
“Con thua mất rồi thầy ơi.” 1305 vỡ òa, gào lên khóc trong vòng tay thầy.
Thầy cũng đau lắm khi nhìn thấy con mình như thế này, thầy rưng rưng nước mắt an ủi “Con làm tốt lắm mà, con không thua. Họ mới thua.”
“Bị 1 đứa trẻ bé tuổi hơn, trình độ võ thuật ít hơn dồn đến mức phải dùng thủ đoạn đen.”
“Là họ thua con à.” Huấn luyện viên cố gắng ngậm ngùi, dặn dò từng câu ra nói.
“1305, trò không đó không sao chứ?” một huấn luyện viên của đội khác chạy đến hỏi thăm.
“Huấn luyện viên Lý, trò nhỏ không sao. Cảm ơn cô đã lo lắng.” Thầy giáo nói.
“Cho gọi tiến sĩ Valanw Doctor đến đây.” Thẩm Thiên nhìn cô bé như vậy cũng nhói lòng, cho gọi bác sĩ đứng đầu tổ chức.
Chuyên chữa bệnh cho Cựu Thủ Lĩnh tối cao đến chữa trị cho cô bé.
“Trận này, hình thức cháu thua, thực tế cháu thắng. Không phải lo nhé, 1305. Các sư huynh, sư tỷ của cháu sẽ trả thù cho cháu trận đánh này.” Thẩm Thiên từ từ bước xuống, đưa tay lên má cô bé còn đang hấp hối mà an ủi.
Nhìn thấy thủ lĩnh tối cao ở vị trí gần như vậy, cô bé thấy vui lắm dần dần ngủ thiếp đi chờ chữa trị.
Cuối cùng Valanw Doctor cũng đã đến rồi đây, 1305 đã được đưa đi chữa trị.
“Gọi cậu bé Hạo ra sân đi.” Thẩm Thiên quay phắt người, đáng sợ nói.
Nửa phút sau, cậu bé Hạo ấy cũng đã ra sân để trả thù cho sư muội trong tổ chức của mình.
Lòng mang đầy lắm quyết tâm!
“Thẩm Thiên, lại để oắt nào ra đây? Không lẽ trong tổ chức của ngươi lại không có nổi mấy người lớn lớn có thực lực chút nào sao?” Định Gia Kỳ nói.