Hàn Tư Nhiên đang quỳ dưới đất, vốn đang cúi đầu vì không dám nhìn Thẩm Thiên, cô không dám đối diện với người ấy!
Nhất thời, nói ra câu nói ấy, Hàn Tư Nhiên lại thẳng thắn ngước lên nhìn Thẩm Thiên, đối diện trực tiếp với anh, Thẩm Thiên bốn mắt đối nhau.
Nhất thời, Thẩm Thiên nghe được lời này cũng có đôi chút bất ngờ, nhưng đối với anh, đó không phải là cái cớ có thể động tới bảo bối nhà anh.
“Vậy, rồi liên quan gì tới tôi chứ?” Thẩm Thiên trừng mắt nên nói.
Thẩm Thiên nói ra lời nói này, khiến con tim Hàn Tư Nhiên như chết đứng.
Vốn cô vẫn còn ôm chút hy vọng với anh, nhưng xem ra, cô sai, quá sai rồi.
“Thẩm Thiên, nếu…”
Sắc mặt Hàn Tư Nhiên bỗng chốc tối sầm lại, đôi tay run rẩy nhưng vẫn cố nắm chặt lại như đang dằn vặt việc gì vậy.
Bỗng chốc, những người trong nơi đều cảm thấy cảm nhận thấy sát khí trên người Hàn Tư Nhiên.
Thẩm Thiên lúc này cũng bắt đầu có chút lo lắng gì đó.
Anh không phải sợ Hàn Tư Nhiên sẽ ra tay với mình, mà sợ cô ta còn có hậu chiêu, dẫu sao thì đến việc bắt cóc trẻ cô ta còn làm.
“Nếu như em chết đi, vậy có phải rằng, anh sẽ tha cho nhà họ Hàn?”
Nói rồi, cô dùng hết sức của một võ giả nhân cảnh trung kỳ đập mạnh đầu mình xuống đất, máu me bắn tóe lên, máu đã bắt đầu chảy ra, lan rộng ra tới vài chòm cỏ xanh ấy.
Sau chuyện này, có lẽ Thẩm Thiên đã nhận được bài học rằng, đây chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé đam mê mình, con gái đã suýt nguy nan đến tính mạng.
Nếu có thêm mấy Hàn Tư Nhiên nữa, liệu con gái anh có còn mạng? Còn chưa nói đến kẻ thù của anh.
Chắc chắn, anh sẽ đề cử một cường giả bên cạnh người thân thôi!
Mấy ngày sau, Thẩm Thiên sai người đưa thi thể Hàn Tư Nhiên về, dính kèm tờ giấy note “Cô ta, tự sát”. Chỉ như vậy thôi cũng đã đủ Hàn Chí Quân vừa chua xót, cũng như ấm lòng. Cơ thể thầm thở nhẹ một hơi nhưng từ đó, ông bắt đầu dần già đi, không còn trông trẻ trung như trước nữa.
Sau vụ bê bối vừa rồi, Thẩm Thiên chỉ nói dối với Hạ Tử Tinh rằng đưa bé đi chơi nốt ngày cuối cùng để ngày mai đưa hai mẹ con đến gặp ông nội.
Sau một vài giờ chuẩn bị thì 5 giờ chiều ngày hôm sau, anh cùng với hai mẹ con đã đến với tổng bộ.
Chiếc máy bay tư nhân vừa hạ cánh, trước mắt đã thấy có mấy nghìn con mắt đều nhìn vào chiếc máy bay nơi có bố con anh.
“Kia, kia là Tân Trưởng kìa!”
Một lính đánh thuê đã nhận ra hai người.
“Còn có…”
“Thủ lĩnh phu nhân và công chúa điện hạ?”
Một vài lính đánh thuê đoán mò đoán non hô hoán lên nói như thể được mùa.
“Ti chức, tham kiến Tân thủ lĩnh, phu nhân và công chúa điện hạ!”
Một ông giá kha khá lớn tuổi, đứng đầu mấy ông lão khác, cũng có vài người trẻ tuổi đứng trước mặt cả nhà, cung kính chào hỏi.
“Ở đây có 3 người, một người là bố của mình, một người là mẹ của mình, họ gọi phu nhân và tân trưởng? Vậy mình chính là công chúa điện hạ rồi?” Tư Duyệt tận tâm suy nghĩ, khuôn mặt đầy vẻ tự hào lắm chiêu, ra dáng lắm!
“Không cần đa lễ, lão già kia đâu?” Thẩm Thiên phất phất cái tay, ngang nhiên tiến vào sảnh điện, sau lưng còn dẫn theo vợ và con gái.
“Hồi Thủ Lĩnh, ngài Cựu Thủ Lĩnh còn đang ở sân sau vườn quan sát những tân binh ạ!”
Ông lão đứng đầu khép lép, ôm quyền kính trọng nói.
“Tam trưởng lão, lão đưa công chúa điện hạ đi dạo đi!” Thẩm Thiên dắt tay con gái đưa cho vị trưởng lão hồi nãy, nói.
Tư Duyệt bản thân biết điều, biết bố mẹ có chuyện không tiện nói trước mặt mình nên cũng vô cùng nghe lời, đi theo ông lão.
Những người vừa được cử đi đón Thẩm Thiên ấy, cũng được Thẩm Thiên giải tán lui xuống hết.
Thấy mọi người đều đi hết, Thẩm Thiên mới nói “Đây là chỗ anh làm việc sao?”