Hạ Tử Nguyệt mắt vẫn đang sáng như sao, chăm chú nhìn tấm thẻ.
Lúc này cô mới nhớ ra một chuyện, vội để lại tấm thẻ vào trong túi. Cô chạy tới
bên chị mình vẫn đang nói chuyện với chị lớn ở bên cạnh máy lọc nước, nói:
“Chị ơi, em vừa nhớ ra. Chị tính xem dự án cần bao nhiêu tiền?”
Hạ Tử Tinh quay sang trả lời em:
“Chị dự đoán là cần đến 100 tỷ, chị vốn đã có 30 tỷ rồi, chỉ
cần gom đủ 70 tỷ đầu tư nữa là vừa hay đủ nhưng anh rể em vừa đầu tư cho chị
200 tỷ rồi, sao thế?”
Hạ Tử Tuyết quay sang cười nói:
“Thế nào? Định chia cho chồng em bao nhiêu phần trăm lợi nhuận
thế?”
Hạ Tử Tinh nghiêm nghị, ngón trỏ bàn tay phải lên, nói:
“Thừa 100 tỷ, em định lát mang trả anh ấy lúc chưa đến công
ty vào buổi chiều, hơn nữa định chia co anh ấy theo tỉ lệ thôi, 80% lợi nhuận,
20% còn lại là trả cho công ty và bố với anh rể.”
Hạ Tử Tuyết đang định nói tiếp thì Hạ Tử Nguyệt lên tiếng:
“Nói tóm lại là 20 tỷ của ông bụng phệ kia không cần hả chị?”
Hạ Tử Tinh ngạc nhiên hỏi lại:
“Sao thế? Vốn là Thẩm Thiên không muốn chị gặp tên mặt lơn
kia mới đầu tư cho mà nên 20 tỷ của lão ta, không cần nữa a”
Hạ Tử Nguyệt nghe vậy thì lập tức phấn khích, dẩy Hạ Tử Tinh
đến chỗ điện thoại, cầm lấy điện thoại lên rồi nhé vào tay Hạ Tử Tinh:
“Thế thì chị gọi điện cho tên mặt lợn kia mắng hắn một trân
đi a!”
Hạ Tử Tinh và Hạ Tử Tuyết nghe vậy thì bật cười, Hạ Tử Tuyết
cũng hùa theo:
“Bé út nói rất đúng a, chị nghĩ lại vẫn thấy tức, nuốt không
trôi nổi. Nếu em mắng không lại thì vẫn còn hai cái miệng rộng đây mắng hộ em.”
Hạ Tử Tinh gật đầu rồi bấm số vừa gọ đến, khi đầu dây bên kia
vừa bắt máy cô liền nói:
“Tên mặt lợn thối tha, xấu xí kia. 20 tỷ tiền đầu tư của ông,
bà đây chẳng thèm nữa. Cái tên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ai mà không biết
ông là cái tên dê xồm, biến thái? Tôi đến đấy chỉ sợ ông sẽ cưỡng hiếp tôi,
quay cờ líp lại rồi đe dọa tôi chứ gì? Tôi lạ gì cái tên như ông nữa hả?”
Trần Kim Loan nghe vậy thì giật thốt, ông ta không ngờ 20 tỷ
mà cũng không khiến Hạ Tử Tinh đến khách sạn.
Ông ta vốn chẳng có 20 tỷ gì cả, ông ta còn đang nợ nần ngập
đầu kia.
Vốn ông đưa ra cái giá như vậy là vì có một ông lớn đứng đằng
sau đưa cho ông ta 20 tỷ, bắt ông ta phải khiến Hạ Tử Tinh tự mình đến khách sạn
mà giờ 20 tỷ cũng bị Hạ Tử Tinh chê, ông ta sợ sắp đi cả ra quần.
Người ngồi đối diện ông ta cũng sắc mặc âm trầm nhưng cũng lấy
lại bình tĩnh rất nhanh:
“Hỏi cô ta xem cần bao nhiêu?”
Ông ta cứ nghĩ là Hạ Tử Tinh đang làm giá, cố gắng vòi tiền của
mấy người liền đưa ra câu hỏi như vậy.
Trần Kim Loan lập tức lên tiếng:
“Nếu vậy thì tôi cũng không giấu nữa, nói đi, cần bao nhiêu để
cô đến đây?”
Hạ tử Tinh lập tức sa sầm mặt, che mic điện thoại lại nói với
chị gái:
“Chị, hắn thừa nhận luôn nhưng hắn nói cần bao nhiêu tiền để
em đến đó, giờ trả lời thế nào đây? Em sợ là ông ta đang có kế hoạch nào đó!”
“200 tỷ, nói với ông ta phải đầu tư trên 200 tỷ.”
Lúc này, Thẩm Thiên từ ngoài đã nghe được cuộc đối thoại giữa
hai người họ, anh ta là thủ lĩnh của một tổ chức lớn, thính lực hơn hẳn người
thường. Đừng nói là lời nói trong điện thoại của Hạ Tử Tinh, dù không mở loa
anh vẫn nghe thấy rất rõ ràng đến cả tiếng thở, tiếng tồn tại của vệ sĩ và giọng
nói của người đàn ông kia anh cũng có thể xác định chính xác.
Anh tta cũng chẳng phải tên ngốc, làm sao không biết ý đồ của
họ và tình trạng của tên mập kia? Nhưng vấn đề là anh không biết mục đích thực
sự của họ là gì, lại càng không biết tại sao lại phải làm vậy.
Nhưng nếu không phải anh nghĩ nhiều thì tên kia muốn chiếm hữu
vợ anh cũng chẳng phải chuyện lạ vì gen di truyền của 3 chị em nhà họ Hạ này rất
tốt.
3 chị em đều có mặt trong bảng xếp hạng top 10 mĩ nhân của
Giang Bình, thậm chí là cả Ám Châu này cũng có vị trí xếp hạng cho 3 chị em họ ấy
chứ.
Thấy anh nói vậy, cả ba chị em đều ngạc nhiên nhưng chỉ vì một
cái lắc đầu khe khẽ, chỉ vì hành động nhỏ như đưa ngón trỏ lên che miệng ám chỉ
im lặng thôi cũng đủ để bọn họ im lặng và làm theo.
Hạ Tử Tinhh nói:
“Ông đầu tư cho tôi 200 tỷ đi, thế nào?”
Tên kim chủ của Trần Kim Loan và Trần Kim Loan cũng mặt mày
biến sắc. Thấy kim chủ tối sầm mặt, Trần Kim Loan vội nối:
“Hạ Tử Tinh, cô nói cái gì? Chỉ một đêm của cô mà đáng giá tới
200 tỷ, cô đang tự đề cao bản thân mình quá…”
Ông ta đang định nói nốt thì tên kim chủ của hắn gật cái đầu,
nói:
“Đồng ý với cô ta”
Dù gia tộc ông ta có thể lấy ra 200 tỷ đi chăng nữa thì cũng
không phải thứ muốn lấy ra là lấy ra được, hơn nữa, ông ta chỉ là bậc con cháu
trong gia tộc thì làm gì có nổi 50 tỷ chứ đừng nói là 200 tỷ? Ông ta chỉ nói vậy
để dụ Hạ Tử Tinh tới, mục đích thật sự của ông ta chỉ là muốn quay clip giường
chiếu của cô ta rồi phát tán lên mạng, 200 tỷ kia, anh ta không trả thì cô ấy
có thể làm gì anh ta chứ?
Trần Kim Loan thấy vậy thì rất ngạc nhiên, nhưng cũng nói:
“Được thôi, 200 tỷ thì cho cô 200 tỷ. Vậy thì 10h tối hôm
nay, tại khách sạn Đế Đô. Không tới thì liệu mà nhận lấy kết quả.”
Lúc này, TRần Kim Loan cũng lập tức tắt máy.
Hạ Tử Tinh cũng ngồi sụp xuống, rơi cả chiếc điện thoại lên đất.
Nãy giờ cô vẫn mở loa ngoài, Hạ Triết Minh đang cùng ngồi
trên sofa đợi Thẩm Thiên lấy nước ấm ra pha trà cùng với Dương Triết thì giật nảy.
Vội chạy vào.
Hai người chỉ thấy Hạ Tử Tinh ngồi sụp xuống đất, cô con gái
lớn và cô con gái út vẫn đang trầm mặc. Thẩm Thiên thì vẫn ung dung lấy nước:
“Quả nhiên là có kim chủ đứng phía sau rồi!”
Nghe vậy thì mọi người cũng bỡ ngỡ rồi cũng đã hoàn hồn trong
giây lát.
Chỉ riêng Hạ Tử Tinh nghe vậy thì cơ thể run rẩy từ từ bám
vào bàn bếp đứng dậy, khuôn mặt sợ hãi nhìn về phía Thẩm Thiên đang ung dung
đóng nắp bình giữ nhiệt. Cô run rẩy nói:
“Thế, thế phải làm sao giờ? Gần đây có ai đắc tội ông to bà lớn
nào không thế?!”
Mọi người ngẫm nghĩ lại thì lắc đầu rồi tiếp tục nhìn về phía
Thẩm Thiên đang bình thản, khuôn mặt điềm tĩnh khẽ cười một nụ cười hiểm ác rồi
lên tiếng:
“Con cũng thật sự muốn biết thằng nào sống không thích lại cứ
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!