Ông ta chỉ thấy Thẩm Thiên không còn bế con gái nữa, ánh mắt tối sầm, nhìn chằm chằm hai bố con nhà họ trông rất đáng sợ. Tuy chủ gia Vũ đã sợ đến độ ngồi bệt ra rồi mà vẫn cố kháng cự “C… Cậu làm gì thế hả? Cậu có biết tôi là ai không?”
“Bụp” Thẩm Thiên dùng chân phải một đá đã đánh người đàn ông lùi sau, lại đã nữa, rồi đá nữa, cứ đá cho đến khi người đàn ông ấy phụt cả máu ra mới thôi. Những người còn lại thì sợ đến ngây người không dám hé răng nửa lời.
“Tôi đếch cần biết ông là ai, tôi chỉ cần biết động vào vợ tôi bị diệt tộc không dưới hai nhà thôi đâu.”
“Thứ cha mà không biết dạy con, đáng đánh!”
Thẩm Thiên giọng nói đe dọa nói.
“Dừng tay ngay, cậu làm cái gì vậy hả? Cậu Vũ, ông chủ Vũ, hai người có sao không?” Cụ ông bấy giờ mới lấy lại tinh thần tiến đến đỡ hai bố con nhà họ Vũ dậy.
Mọi người lúc này cũng đã tỉnh lại theo.
“Hừ!”
“Chúng ta đi về, nhà họ Mã các người cứ chờ đấy mà bị diệt tộc đi.”
Chủ gia Vũ đứng dậy hừ lạnh một tiếng rồi nói đe dọa sau đó ra về.
“Ông… Ông chủ Vũ, tôi… Tôi…”
“Tất cả lại tại cậu đấy, hừ! Tên này từ đâu ra không biết? Cậu từ đâu ra thế hả?”
“Thẩm Thiên, anh không sao chứ?!” Hạ Tử Tinh lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì sao?” Thẩm Thiên như biến thành con người khác, híp mắt nói.
“Này, cậu kia, rốt cuộc cậu là ai thế hả?” Ông cụ hỏi.
“Tôi là chồng của người mà ông vừa mai mối, sao?” Thẩm Thiên trừng mắt nhìn.
Anh mặc kệ ông ta bao nhiêu tuổi, vai vế ra sao, anh chỉ cần biết không tôn trọng gia đình anh thì không cần tử tế. Anh chỉ cần biết người tốt với vợ thì cần lịch sự, tử tế, người không tốt với vợ thì cứ coi như người lạ mà làm, máu mủ không cần quan tâm.
“Câu… Cậu trừng mắt cái gì hả? Tôi là ông của Tử Tinh đấy, mà nó có chồng từ bao giờ sao tôi không biết hả?” Cụ ông sợ hãi nhất thời nhưng vẫn vùng vẫy tức giận quát mắng.
“Người ông như ông không xứng được biết.” Thẩm Thiên và ông cụ như hai đứa trẻ, lời qua tiếng lại, tiếng to tiếng nhỏ không hề quan tâm rằng mình đã trưởng thành từ lâu mà hành xử như đứa con nít.
“Sao hả? Ông muốn đánh nhau phải không?” Thẩm Thiên nói.
“Đánh thì đánh, tôi sợ cậu sao?” Cụ ông.
“Đủ rồi, hai người có thôi đi không hả? Cãi nhau trước mặt bao nhiêu người thế này không biết xấu hổ hay gì?” Khi nghe đến một người là bố vợ, một người là con rể nói đến chuyện đánh nhau, Hạ Triết Minh tức giận quát lớn cái rồi thở hồng hộc, ho khụ khụ.
“Bố, bố à, bố không sao chứ?” Hạ Tử Tinh và Hạ Tử Tuyết thấy bố ho khụ khụ thì lo lắng chạy tới đỡ bố.
Thẩm Thiên thấy vậy thì cũng lo lắng, ngừng cãi rồi định đỡ bố đi nghỉ.
“Thằng cha già này, cậu đáng lẽ phải chết sớm hơn rồi, bây giờ cậu còn chẳng phải là quý công tử của nhà họ Hạ, một trong tám gia tộc đứng đầu tỉnh thì cậu nghĩ cậu là cái gì còn dám lên tiếng dạy đời tôi?”
“Cậu nên để ba đứa trẻ này về đây nhận tổ quy tông mới phải.”
Cụ ông giận dữ quát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!