“Kyaaaaaaa”
“?”
Thẩm Tư Duyệt sau khi nhìn thấy Thẩm Thiên, hai mắt trợn tròn hét lên một tiếng.
Mọi người ở dưới nhà dường như đã nghe thấy tiếng, vôi vàng chạy lên.
Khi lên tới nơi, họ chỉ nhìn thấy Thẩm Thiên vẫn đang ngồi trên giường hai mắt trợn tròn không hiểu chuyện gì.
Riêng Tư Duyệt thì vì giật mình mà đã hét lên một hai tiếng.
“Tư Duyệt, sao thế con?”
Hạ Tử Tinh tiến lên hỏi han con gái.
“M.. Mẹ, mẹ không nhìn thấy gì à?”
Trong đầu của Tư Duyệt lúc này chỉ nghĩ đến mấy cảnh kì lạ trong phim truyện, cô cứ cho rằng chỉ có một mình mình nhìn thấy Thẩm Thiên liền hỏi mẹ để xác nhận.
“À, Tư Duyệt à, bố con mới đi làm xa về mà con đánh thức bố dậy rồi đấy!”
“Gì cơ?”
Sauk hi mẹ nói người đàn ông trước mặt mình này là bố của mình, cô liền vô cùng bất ngờ.
Tuy hằng ngày mẹ nói rằng bố của cô đang đi làm ở rất xa nhưng cô cứ ngỡ mẹ nói dối vì để làm an tâm của mình nên trước giờ cô không nghĩ bố của mình còn sống hặc bố vô trách nhiệm bỏ lại hai mẹ con.
Bây giờ, tự nhiên mẹ lại nói mình có bố mà người bố lại đang trước mặt mình đây, cô vui mừng khôn xiết a.
“B… Bố, bố thật à?”
Thẩm Tư Duyệt quay sang, nhẹ nhàng hỏi Thẩm Thiên.
“Hả?”
Thẩm Thiên vừa ngủ dậy liền thấy một đứa trẻ bé con ở ngay trước mắt.
Mới đầu, anh còn đang bận nghĩ liệu có phải mình đang nằm mơ hay Hạ Tử Tinh tự dung biến thành trẻ con giống như trong phim truyện mà anh từng nghe, từng đọc hay không.
Anh còn chưa nghĩ xong nên chưa có để ý tới lời thoại của hai mẹ con cho đến khi cô bé ấy quay sang gọi anh là bố.
Thẩm Thiên mới nảy ra suy nghĩ bé gái này là con của mình. Anh liền quay sang hỏi Hạ Tử Tinh “A… Anh có con à?”
Thấy Hạ Tử Tinh gật đầu, anh mới quay sang nhìn cô bé gái này, quả thật tuy khuôn mặt có phần giống Hạ Tử Tinh nhiều hơn nhưng đôi mắt này, quả thực không giống ai khác ngoài anh.
Chưa kể rằng nhìn cô bé, anh lại nhìn thấy thuở bé của mình.
Anh nhẹ ngàng ôm lấy cô con gái bé nhỏ vẫn đang rung rung nước mắt mong chờ câu trả lời từ người bố của mình.
“Phải” Anh nhẹ ngàng trả lời câu hỏi của cô con gái bé nhỏ.
Dường như vì quá bất ngờ cũng kiêm luôn phần tủi thân vì không được ở bên bố từ thuở nhỏ còn phải chịu bao ấm ức, lời nói khinh miệt từ bạn bè, cô òa khóc xụt xịt trong vòng tay ấm áp của bố.
Thấy con khóc mà lòng anh càng thêm phần nặng nề xót xa. Ánh mắt của anh khi nhìn cô bé có vẻ vô cùng trìu mến và những điều tự trách rằng bản thân đã không ở bên khi con còn nhỏ, đã không trở về nhà sớm hơn nữa.
Tuy vậy, anh vẫn không quên hỏi chuyện này là tại sao, vì sao anh lại có một đứa con mà anh không hay biết, vì sao khi anh trở về lại không thấy con và nhiều những điều vì sao nữa.
Sauk hi được Hạ Tử Tinh giải đáp hết mọi chuyện thì anh biết được lúc anh trở về, con gái anh vân đang ở Đô Thành tham gia thi đấu, vì thời gian anh ở nhà quá ít nên mọi người vẫn chưa kip nhắc với anh.
Vì anh chỉ di chuyển trong phòng khách, phòng bếp và phòng ngủ với phòng vệ sinh cá nhân nên không hề biết vết tích của Thẩm Tư Dung được đặt trong một phòng ngủ khác. Mà có nhìn thấy dấu tích anh cũng chỉ nghĩ đó là của cậu cháu trai hay của cô em gái nhỏ chứ không hề nghĩ tới là của cô con gái mình.
Cỏ vẻ Thẩm Tư Duyệt đã khóc quá nhiều mà ngủ thiếp đi, Thẩm Thiên cũng ngủ hồi nào không hay.
“Aizz, họ ngủ hết mất rồi!”
Hạ Tử Tinh đầu tóc ướt sũng từ trong phòng tắm bước ra.
Trên tay coo còn đang cầm khăn lau tóc để lau bộ tóc dài, xoăn của mình.
Cô mặc trên mình chiếc đầm ngủ ngắn và ôm sát người, để lộ ra ba vòng hoàn mỹ, xinh đẹp.
Trong thâm tâm cô lúc này còn khá ngượng ngùng khi ngủ trên cùng một chiếc giường với Thẩm Thiên.
Anh đã xa cô tới 7 năm trời, lúc anh về cô sút không nhận ra nữa rồi, tuy cảm giác có chút quen thuộc nhưng cũng có đôi phần xa lạ không quen.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cô ngủ thiếp đi trên ghế trong tư thế ngồi gấp bụng a!
Sáng sớm ngày hôm sau, tuy không để báo thức nhưng cô đã quen, cô thức dậy và cảm thấy đau lưng trầm trọng vì tư thế ngủ sai lệch.
Khi nhận ra mình đang ngồi ngủ trên ghế thì Hạ Tử Tinh đã ôm chiếc lưng mình mà đứng dậy trông vô cùng mệt mỏi.
Cô gắng gượng mà vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong rồi gọi hai bố con Thẩm Thiên và Tư Duyệt dậy đi tham gia hội khỏe phù đổng ở trường.
“Thẩm Thiên, Tư Duyệt, hai người dậy đi a!”
Nghe thấy tiếng của Tử Tinh, hai bố con cũng lờ đờ tỉnh dậy “Mẹ, mấy giờ rồi a”
“Dậy nhanh lên, bảy giờ đến nơi rồi a, còn có 20 phút nữa thôi!”
Nghe thấy giờ muộn, Tư Duyệt nhanh chòng tỉnh giấc chạy vọt vào phòng vệ sinh.
“Anh cũng dậy đi, Thẩm Thiên!”