“Duyệt Duyệt, mami nhớ con chết mất a!”
Hạ Tử Tinh chạy đến ôm cô bé được gọi là Duyệt Duyệt đó vào
lòng.
Hai mẹ con họ ôm nhau một cái thật hạnh phúc.
“Chiến tích lần này thế nào? Hở?”
Hạ Tử Tinh hỏi con gái bé bỏng của mình.
Cô bé cũng hớn hở lấy ra chiếc huy chương bạc của mình “Giải
II luôn nè!”
Cô bé là Duyệt Duyệt, Tên là Thẩm Tư Duyệt. Sau khi Thẩm
Thiên đi được 3 tháng, cô thấy bụng mình hơi lớn và có chút vấn đề về sức khỏe liền đi kiểm tra.
Kết quả cho ra cô đã mang thai được 18 tuần.
Không bao lâu thì cô sinh ra bé gái và đặt tên là Thẩm Tư Duyệt.
Cô bé tính đến nay được 7 tuổi, và cô ham mê võ đạo, tham gia
câu lạc bộ võ thuật nhí năm năm tuổi và được tham gia thi đấu năm sáu tuổi, nay đến bảy tuổi cô đánh vào giải thiếu nhi toàn Quốc.
Lúc Thẩm Thiên về là cô bé vẫn đang ở Đô Thành tham gia giải
đấu chung kết.
“Duyệt Duyệt của mẹ giỏi quá đi à!”
“Nào, được rồi! Qua chào hỏi cô giáo đi rồi về à!”
Hạ Triết Minh nói.
Nói rồi cả ba người đến chỗ đón trẻ em chào hỏi cô giáo.
Vừa hay đang định ra về, Hạ Tử Tinh liền bị cô giáo gọi lại.
“Mẹ Tư Duyệt à!”
Nghe thấy tiếng gọi của cô giáo, Hạ Tử Tinh liền quay lại tiếp
chuyện.
“Vâng?”
Thấy cô giáo chần chừ mãi không nói, Hạ Tử Tinh liền lo lắng
hỏi “Tư Duyệt có chuyện gì sao?”
Thấy Hạ Tử Tinh hỏi vậy, cô giáo liền giật thót liền phủ đỉnh
qua chuyện này “Kh… Không, bé Tư Duyệt rất tốt. Không có chuyện gì, điều tôi muốn hỏi là bố của bé cơ ạ!”
“Bố của Duyệt?”
“Bố của Duyệt làm sao ạ?”
Hạ Tử Tinh hỏi lại.
Cô giáo liền một hơi nói hết sạch mọi chuyện, sợ bây giờ
không nói liền không có cơ hội nói được nữa “Tôi muốn hỏi bố của Tư Duyệt vẫn ổn chứ ạ. Tuy hồ sơ có nói bé có cả bố và mẹ nhưng khi nhắc đến bố của bé, có vẻ
bé rất buồn. Hơn nữa là… Hội khỏe phù đổng năm ngoái cũng không thấy người nhà của cháu tham gia nên tôi có hơi lo lắng.”
“À, tôi không có ý gì đâu mà! Tôi chỉ lo lắng về tâm lí…”
“Vâng, tôi hiểu mà!
Để cô giáo không thấy lo lắng, hay cảm giác tội lỗi khi nhắc
đến những điều không hay, Hạ Tử Tinh liền ngắt lời.
“Bố cháu chỉ là đi làm xa khi cháu còn trong bụng mẹ và hôm
qua bố cháu đã về rồi nên xin cô đừng lo lắng nhưng mà hội khỏe phù đổng là gì vậy?”
Cô giáo nghe Hạ Tử Tinh nói không biết hội khỏe phù đổng liền
ngạc nhiên hỏi: “Bé không nói với cô sao?”
Hạ Tử Tinh liền lắc đầu, thấy vậy cô giáo liền nói tiếp “Hội
khỏe phù đổng là hoạt động trường mỗi năm một lần. Tại đây, các bé học tiểu học tư chúng ta sẽ đến cùng với bố nhưng cũng có một số trường hợp đến cùng với người
thân nam khác. Các bậc phụ huynh sẽ cùng với con tham gia thi đấu với các bậc phụ huynh và các bạn nhỏ còn lại. Thắng cuộc sẽ có phần thưởng a.”
“Năm ngoái, chỉ có mỗi bé Tư Duyệt là không đến cùng bố mẹ.
Trông bé rất tủi thân nên tôi có đến hỏi, có hỏi thì bé cũng tỏ ra rất buồn và chỉ im lặng nên tôi khá lo về tâm lí của bé a.”
Thấy Hạ Tử Tin him lặng, ánh mắt có chút buồn, cô giáo liền
nói tiếp:
“À, hôm sau cũng là hội khỏe phù đổng, nếu có thể thì mong cô
hãy ghé chút thời gian tham gia a.”
“Vâng, chúng tôi sẽ tham gia, xin phép cô giáo, tôi đưa cháu
về nhà nghỉ ngơi.”
Nói rồi, Hạ Tử Tinh liền vội đi r axe và di chuyển về nhà.
“Hừ, bà nói những lời này với cô ta làm gì? Nói vậy thôi chứ
tôi chắc chắn cô ta là một con ngành chứ chồng con gì ở đây? Tôi đoán chắc con bé kia cũng là một nghiệt chủng của cậu ấm nào cô ta cũng không biết đâu.”
“Mộng Kỳ à!”
Nghe những lời nói thô lỗ của Mộng Kỳ, cô giáo liền bật lại
ngay.
“Sao hả? Tôi nói gì sai sao? Hừm, không biết điều.”
Cô ta không chịu thua, liền mắng lại một câu rồi dời đi.
Cô giáo thì đứng đực ra, thể như đang suy nghĩ gì đó cho đến
khi có phụ huynh khác đến trẻ, cô lại tiếp tục công việc giao trẻ của mình.
Không một ai để ý đến cậu bé đang ngồi ở ghế chờ đằng sau, vẻ
mắt đầy lắm điều đăm chiêu sau khi nghe xong lời đối thoại của hai cô giáo ngoại trừ cậu bé ở hàng ghế trên đang lướm xuống cậu ta với ánh mắt kì lạ.
Lúc này, tại nhà của Hạ Tử Tinh.
Cô bé Tư Duyệt vừa xuống xe liền hớn hở chạy thẳng vào nhà: