Lúc này, đã chạm đến mốc thời gian là 8h tối.
Hạ Tử Nguyệt và Dương Phong đi học thêm đến sáu giờ mới trở về nhà ăn cơm với Hạ Triết Minh.
Thẩm Thiên vì ngủ quên lại ngủ quá sâu nên ai gọi, anh cũng không dậy ăn cơm họ đành để phần.
Hai chị em đi mua sắm lúc 3h chiều, giải quyết xong mọi chuyện cũng đã 5h30’ nên lượn vài vòng quanh khu mua sắm rồi ghé vào một cửa hàng Hàn Quốc ăn cơm, lúc vừa về nhà thì đúng lúc Dương Triết cũng bận việc công ty xong liền trở về nên ba người họ vào nhà cùng một lúc.
Họ vừa vào nhà liền thấy 3 ông cháu đang xem tv vui vẻ nhưng lại không thấy Thẩm Thiên đâu.
Hạ Tử Tinh lo lắng hỏi bố:
“Bố, Thẩm Thiên đâu ạ?”
Hạ Triết Minh chỉ lên phòng, nói:
“Nó cứ rúc trong phòng ngủ từ hồi chiều tới giờ. Chẳng chịu ra đây chơi với bố gì cả. Gọi xuống ăn cơm cũng không thấy nó đáp lại, chắc ngủ sâu quá. Mấy đứa có ăn cơm không? Bố để phần thức ăn trong tủ lạnh, bố đi hâm lại cho nóng.”
Nói rồi ông đứng lên định đi vào trong phòng bếp hâm nóng đồ ăn cho các con ăn thì Dương Triết đột nhiên nói:
“Dạ, thôi bố ạ. Con ở công ty ăn ké cơm của nhân viên rồi. Còn hai cô ấy thì cũng ăn ở ngoài rồi.”
Lúc này, Hạ Tử Tinh và Hạ Tử Tuyết cũng xách đồ lên phòng ngủ của mình.
Hạ Tử Tinh khẽ đẩy cửa phòng ngủ của mình ra.
Trong căn phòng tối mịt mờ nhưng vân đủ để thấy rõ những thứ ở trong phòng.
Cô nhẹ nhàng bật điện lên thì thấy Thẩm Thiên vẫn đang ở trần, nằm sấp xuống giường ngủ và chẳng biết trời rung đất chuyển là gì.
Cô đến bên, khẽ lung nhẹ người của anh: “Thẩm Thiên, Thẩm Thiên”
Thẩm Thiên nghe thấy giọng nói quen thuộc liền lờ mờ tỉnh giấc, thấy vợ ở bên cạnh, anh liền lờ mờ đoán ra mọi chuyện.
ANh ngồi dậy rồi đưa tay lên cổ xoa xoa mấy cái như một thói quen, nhìn ra ngoài cửa kính, thấy trời đã tối đen như mực liền hỏi:
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
Hạ Tử Tinh nhìn vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay, nói: “Cũng 8h tối rồi, anh mau đi tắm rồi xuống nhà ăn com đi. Cả nhà ai cũng ăn hết rồi.”
Chàng trai nghe thấy vợ nói đi tắm liền tự nhiên vác xác vào phòng tắm như một thói quen mà quên mang theo quần áo cho đến khi vợ nhắc: “Anh không mang quần áo sao đi tắm được?”
Thẩm Thiên sực nhớ ra rằng đây không phải ‘Quốc Địa’ của mình nữa rồi.Thân là người đứng đầu của một tổ chức lớn, mấy việc vụn vặt này anh cần gì phải đụng tay đến đâu chứ.
Anh liền cười gượng: “Haha, anh quên mất.”
Anh nói rồi đi tới tủ quần áo, định mở nó ra để tìm quần áo.
Thấy anh ngủ dậy liền lơ mơ như một con gà mờ vậy cũng có chút đáng yêu, cô bật cười thành tiếng: “Haha, Thẩm Thiên, anh về tay không, nào có quần áo cho anh mặc chứ?!”
ANh lúc này sực bừng tỉnh, lúc ở nước ngoài, anh thấy tấm ảnh cưới cũ của hai người liền thấy nhớ vợ, ngẫm lại cũng đã bảy năm nên đặt vé máy bay về luôn, cũng chẳng chuẩn bị gì cả.
Anh đưa tay lên cổ xoa xoa rồi hờ chỉ tay ra ngoài, cười gượng nói: “Không sao, anh sang mượn đồ anh rể mặc tạm cũng không sao.”
Hạ Tử Tinh thấy anh xấu hổ như vậy cũng không cười nữa, cầm lấy đống đồ mới mua lúc nãy, đưa cho anh mấy túi, nói:
“Lúc nãy em và chị đi mua sắm, mua cả đồ mặc và đồ dùng cá nhân cho anh nữa đây.”
Thẩm Thiên thấy vợ quan tâm mình như vậy, trong lòng anh sướng bằng chết, anh nhanh chóng cầm lấy túi xách như thể không cầm nhanh thì vợ sẽ lấy lại.
Anh ngó qua mấy túi đồ trên tay vô cùng hành phúc.
Lúc này, Hạ Tử Tinh gượng đến đỏ cả mặt, cô đưa thê hai túi xách nữa cho Thẩm Thiên.
“Đây là gì thế?!”
Thấy vợ ngượng đến đỏ cả mặt nên anh tò mò hỏi.
Hạ Tử Tinh nhận ra mình đã làm quá lố, liền vội nói:
“ À, em mua cho anh một chút đồ cá nhân như bàn chải, khăn mặt với khăn tắm, còn cả mấy đồ nữa. Túi bên này, bên này là…Bên này còn có cả quần trong nữa.”
Anh nghe vậy cũng đỏ cả mặt, thầm hiểu tại sao mặt vợ lại đỏ thế.
Anh cầm lấy đồ, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn” rồi nhanh chóng đi vào trong phòng tắm rửa.
Hạ Tử Tinh cũng ở ngoài xếp đồ mới mua cho mình và Thẩm Thiên vào tủ quần áo.
Nghĩ lại thì mấy chuyện mua đồ cá nhân hay mua đồ cho chồng này vốn là một chuyện hết sức bình thường và xảy ra thường xuyên ở các cặp vợ chồng thế mà đến lượt cô đi mua lại cứ như làm việc gì sai trái không bằng.
Mà kể ra cũng phải thôi, dù sao thì cô ngoài mặt thì đã có chồng nhưng cũng mới chỉ ở chung nhà với chồng được 2 – 3 tháng là chồng liền đi làm ở xa, làm gì có cơ hội làm vợ cơ chứ, hơn thế nữa là lúc cưới chồng, hai người vẫn là sinh viên đại học thì làm gì có thời gian bên nhau.30’ sau, anh cũng đã tắm xong, mặc đồ đi ra ngoài, xuống lầu liền thấy bố vợ đang bê thức ăn ra bàn để:
“Bố, muộn thế nay rồi mà nhà mình chưa ăn cơm sao ạ?”
Hạ Triết Minh liếc lên nhìn Thẩm Thiên, cười mỉa mai anh, nói:
“Mình anh là chưa ăn thôi, lượn lẹ xuống đây mà ăn nhanh cho tôi dọn.”
Anh vừa đi xuống, cười gượng nói:
“Haha, con ngủ quên mất.”
“ Chú uống cho đẫy vào rồi chả ngủ quên.”
Dương Phong bĩu môi nói.
Hạ Tử Nguyệt cũng cơ hội chen mồm vào, nói: “Đúng thế, uống xong còn phải lái xe đưa bọn cháu đi học mất hẳn 10’ mà bình thường bố cháu phải lái có 30’ thôi kia mà.”
Anh ngạc nhiên hỏi lại: “Ơ? Không phải các em nói muộn nên anh phải phóng nhanh đấy à?!”