Cô tuy là con cháu nhà giàu, biết đến được tấm thẻ vàng rất có giá trị. Nhưng đâu có biết thẻ vàng lại có giias trị lớn đến thế chứ?
Cô thoáng ngạc nhiên rồi lên tiếng nói:
“Chị, chẳng phải Thẩm Thiên nói trong thẻ chỉ có 200 tỷ thôi sao? Sao bây giờ lại thành 100 ngàn tỷ đô thế?”
Hạ Tử Tuyết cũng ngỡ ngàng một hồi rồi nói:
“Chị không biết, mà thằng bé có nói rõ số tiền trong thẻ đâu? Nó chỉ đưa sang rồi nói mức giá 200 tỷ chứ không có chỉ rõ số tiền có trong thẻ mà?”
Hạ Tử Tinh cười khổ nói:
“Lúc đó anh ấy mà nói thật chắc có đánh chết em cũng không dám tùy tiện động vào đâu a. Mà cớ khi nghe được, bố chết lâm sàng ở đấy thì cũng giở.”
Cô cười ha ha nói rồi quay lại tiếp tục tìm thẻ.
Thấy điệu bộ của hai người như vậy, chảnh cún kia càng thêm phần mỉa mai, nói:
“Cô định tỏ vẻ gì chứ, chắc channws chỉ một lúc nữa thôi, cô sẽ nói rằng cô quên mang theo thẻ chứ gì? Một đứa con gái quê mùa như cô thì làm gì có…”
Đúng lúc này, Hạ Tử Tinh lấy ra tấm thẻ vàng và một chiếc thẻ ngân hàng màu đen có giá trị bằng không, nói:
“Anh tách giúp tôi 100 tỷ sang tấm thẻ không này nhé!”
Thấy cô thật sự lấy ra tấm thẻ vàng có thể mua cả mấy quốc gia, cả phòng đều sững sờ, bầu không khí bỗng thoáng yên lặng rồi người quản lí là người hoàn hồn đầu tiên, anh ta lấy ra một chiếc khăn tay trắng, từ từ gói gém chiếc thẻ vàng sáng chói rồi sai nhân viên lấy máy chuyển tiền đến.
Tiếng sai bảo bỗng chốc đánh tan bầu không khí yên lặng này.
Người đàn ông đầu hói cũng lập tức thay đổi thái độ, cung kính nói:
“Haha, vị phu nhân trẻ tuổi này là phu nhân nhà nào đến đất Tân Hải này du lịch thế ạ?”
Cũng đúng lúc này, người giám định nặng nề đi vào, khuôn mặt buồn rầu xen lẫn chút tức giận nhìn cô gái chảnh cún.
“Thưa cô, thheo đoạn video ghi hình của tiệm, vào lúc cô giật lấy chiếc tí từ tay cô gái trẻ bên đây đã sơ ý tách rời một viên kim cương có trị giá 12 tỷ rơi xuống dưới đất. Chúng tôi có thể sửa lại lỗi này rồi trả lại cả chiếc túi cho cô, với điều kiện là cô phải thanh toán giá tiền của toàn bộ chiếc túi, giá 572 tỷ và công sửa lại, tiền chỉ vàng và dịch nhầy của trăn lớn Châu Phi, tổng cộng là 573 tỷ.”
Người quản lí nghe thấy chiếc túi bị hỏng liền lập tức rất là tiếc nuối, dù sao cũng là đồ thiết kế từ đời xa xưa.
Hạ Tử Tinh cũng vô cùng tiếc nuối chiếc túi cứ vô duy vô cớ bị làm hỏng như vậy.
Mới đầu, cô ta nghe vậy hơi hoảng loạn nhưng nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của Hạ Tử Tinh liền quỳ xuống, bò tới bên cạnh Hạ Tử Tinh nói:
“Tử Tinh, Tử Tinh à, em tiếc chiếc túi này lắm đúng không em? Chị, chị không mua nữa. Em hãy mua đi, dù sao thì nó cũng bị hỏng từ trong tay em mà?”
Người đàn ông đầu hói cũng sợ chết khiếp, ông ta sợ sẽ liên quan đến mình liền đứng lên nói:
“Tôi với cô ta chẳng hề có quan hệ gì hết, chiếc túi cũng chẳng do tôi làm hỏng, kiểm tra xong rồi thì tôi đi trước đây.”
Trong phòng cũng có mấy vị khách đợi để kiểm tra đồ mà họ vừa chạm vào, thấy thái độ cuarbanf bên ồn áo, họ đã chú ý từ lâu rồi.
Nào ngờ, họ đều kinh ngạc trước độ hèn hạ và lật mặt của hai người kia.
Cũng thầm than phục khi cô gái cầm trên tay chiếc thẻ vàng kia rất lịch sự và ăn mặc vô cùng giản dị, chẳng giống như họ có chút tiền liền kiêu căng, ngạo mạn.
Hạ Tử Tinh cũng khó xử, nói:
“Tôi tiếc thì tiếc nhưng cũng chẳng mua nổi nó, dù sao thì tấm thẻ kia cũng là công sức do chồng tôi cực khổ kiếm về được, làm sao mà tôi dám tự ý phung phí mua một chiếc túi chứ?!”
Hạ Tử Tuyết khuyên nhủ: “Tử Tinh, nếu em thích thì cứ gọi điện hỏi ý kiến Thẩm Thiên xem sao. Cùng lắm thì bắt cô ta đền 2 tỷ tiền chữa lại chiếc túi là được rồi.”
Cô đúng là rất thích chiếc túi nhưng nó lại quá đắt.
Nhìn kĩ thì đúng là cô rất tiếc, cô liền đứng lên, đi vào nhà vệ sinh định gọi cho Thẩm Thiên dò ý.
“Tôi đi gọi một cuộc điện thoại đã.”
Cô nói rồi bước vào phòng vệ sinh, cả phòng đều im lặng chờ câu trả lời từ cô.
Ở trong nhà vệ sinh, cô gọi cho Thẩm Thiên đang ngủ say giấc ở nhà.
Nghe thấy tiếng điện thoại của vợ gọi, hai mắt cậu sáng bừng rồi tỉnh giấc: “Alo”
Giọng nói ngượng ngùng của Hạ Tử Tinh vang lên:
“Alo, Thẩm Thiên à, là em đây…”
Nghe giọng cô có điều kì lạ, anh giật mình, lo lắng hỏi:
“Vợ à, em bị làm sao thế?!”
Cô ngượng ngùng đáp trả câu hỏi quan tâm của anh, nói:
“Chuyện là hôm nay em đi mua sắm một chút đồ với chị hai. Em để ý một chiếc túi ở cái shop nhỏ. Em cứ ngỡ nó chỉ là một chiếc túi bình thường, nào ngờ nó lại có giá trị lên tới 572 tỷ, sau đó em đã có ý rời đi rồi nhưng lại vướng vào một chút rắc rối ý. Em muốn hỏi vay anh 572 tỷ từ trong cái thẻ mà sáng nay anh đưa cho em để mua chiếc túi đó. Có… Có được không?”
Anh lúc này mới thở phào một hơi, nằm bụp xuống giường. Đang định đồng ý thì nảy ra một ý tưởng đen tối khiến hai mắt anh sáng bừng lên lần hai.
Thấy an him lặng, cô cứ ngỡ rằng anh đang khhos xử liền nói: “Nếu, nếu không được thì…”
Anh thấy vẻ tiếc nuối từ lời nói của cô liền giả vờ chần chứ nói:
“Ờm…Thật ra thì chỉ bằng ấy tiền đối với anh cũng chẳng khác nào một cọng lông, nhưng mà…”
Cô thấy thế liền thấy có hi vọng, hỏi:
“Nhưng mà sao á?”
“Nhưng mà nếu cứ thế lại cho em, có phải em sẽ khó xử lắm, đúng không?”
Hạ Tử Tinh liền gật đầu, nói:
“Ừm”
Thẩm Thiên liền đỏ bừng mặt, nói:
“Thế này đi, em cũng gọi anh hai tiếng ‘chồng ơi’, anh liền cho em cả tấm thẻ đó, thế nào?”
Cô nghe vậy liền đỏ bừng mặt. Dù cô chưa từng gọi anh như vậy, cất ra hai tiếng chồng ơi cũng không phải điều quá khó với cô nhưng cứ thế, hai tiếng chồng ơi của cô liền có giá trên 100 ngàn tỷ đô. Nếu để người khác biết được thì đúng là người ta sẽ sợ chết khiếp.
Thấy cô im lặng không nói gì, anh thoáng lộ vẻ thấy vọng: “Hay là th…”
Anh chưa nói hết câu, liền nghe thấy hai tiếng “Chồng ơi” từ miệng của Hạ Tử Tinh.
Thấy rất bất ngờ đến độ anh đỏ bừng hết mặt, tim của anh đập thình thịch như thể chưa được đập bao giờ. Anh lắp bắp nói được ba từ “Cứ thế nhé!” rồi hoảng loạn tắt máy.
Anh xấu hổ quay người lại, ôm mặt vào gối cố gắng để tim giảm nhẹ nhịp đập. Bên phía Hạ Tử Tinh cũng vậy, con tim cô cứ như muốn nhảy ra ngoài, hai mà của cô cũng đỏ bừng bừng. Cô cố lắm mới dặn ra được hai tiếng ‘chồng ơi’ đó.
Cô hoảng loạn một lúc rồi thì dần dần tỉnh lại tâm trạng, dè dặt bước ra ngoài.