Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Phế Vật

CHƯƠNG 973

Đến tối, bỗng nhiên bên ngoài có mùi thơm của đồ ăn bay đến.

Trần Xuân Độ nương theo khe cửa sắt nhìn ra ngoài. Anh thấy mấy nhân viên bưng những đĩa bát đĩa sang trọng, xa hoa, cẩn thận chuyền bát đĩa vào căn phòng nhỏ màu đen bên cạnh.

Còn về phía Trần Xuân Độ, bọn họ không đưa đồ ăn gì cả. Rõ ràng là không muốn cho Trần Xuân Độ ăn. Một số nhân viên nhìn Trần Xuân Độ một cách hung dữ, rồi lạnh lùng rời đi.

Trần Xuân Độ không quan tâm. Khả năng chống lại cơn đói của anh vô cùng tốt. Lúc này, anh hoàn toàn có thể chịu đựng được. Hơn nữa, chỉ cần anh muốn ra ngoài ăn, nơi này không ai có thể ngăn cản anh.

“Cậu trai trẻ, ta đây có rất nhiều đồ ăn, cậu có muốn ăn một ít không?” Ông lão bên cạnh chậm rãi nói.

Ông ta không nói cũng không sao, vừa nói như thế này, bụng Trần Xuân Độ đột nhiên kêu gào. Rốt cuộc đã hai ngày không ăn, từ lúc ở cảnh sát đến giờ đã đói bụng rồi.

“Anh bạn trẻ, tôi ném cho anh một chiếc đùi gà nhé. Tôi không biết anh có thể không…” Ông lão nói, và ông thực sự ném một chiếc đùi gà đầy mỡ sang.

Trần Xuân Độ liếc nhìn chiếc đùi gà bị vứt trên mặt đất, đôi mắt hơi nheo lại.

“Ông lão, hình như tôi ngửi thấy mùi thơm của rượu, ông có rượu?” Trần Xuân Độ có chút tham lam hỏi, trong nhà khách này lại ngửi thấy mùi thơm của rượu, đúng là hiếm có khó tìm “Này, anh bạn mũi thính đấy. Đây là rượu Mao Đài mà ta trân quý nhiều năm. Mỗi ngày ta chỉ uống một chút đỉnh.” Ông lão cười nói rồi hỏi anh: “Anh bạn, hay ta rót cho cậu một ít? Đi qua đi? Nhưng đây là rượu, ném không được, chuyền qua coi bộ khó đấy.”

“Ông lão, cứ giữ rượu cho tôi.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ lập tức có sinh khí, bên kia quả nhiên có rượu, trong phòng cũng có rượu. Điều này hoàn toàn khơi dậy lòng tham của anh.

“Giữ lại cho cậu cũng được, nhưng khó mà đưa cho cậu.” Ông lão như bị cuốn theo.

“Chuyện này dễ xử lý.” Trần Xuân Độ vừa nói vừa nhào lên từ trong bóng tối.

Trong bóng tối, anh từ từ chạm vào bức tường. Bức tường lạnh như băng, tựa hồ như dùng xi măng và gạch.

Trần Xuân Độ từ từ giơ hai tay lên, vòng vào cổ tay một sợi dây xích thép cứng dày cộp.

Không nói lời nào, Trần Xuân Độ đột nhiên giơ cổ tay đập dây xích vào tường.

“Rầm.” Có một âm thanh vang lên dữ dội, và toàn bộ bức tường bị sức mạnh khổng lồ của dây xích phá bỏ, ngay lập tức nứt vỡ.

Trong căn phòng nhỏ màu đen bên cạnh, ông lão hơi không kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi: “Cậu trai trẻ, cậu làm vậy? Đừng nói là cậu đập đầu vào tường tự sát nhé?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!