CHƯƠNG 950
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Văn Hạo đột nhiên vang lên! Trong lúc họp, Vương Văn Hạo sẽ chặn tất cả các cuộc gọi đến… chỉ có điện thoại của gia tộc mới bật bình thường.
Mà lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông! Chứng tỏ là… điện thoại của gia tộc!
Vương Văn Hạo nghi ngờ cầm điện thoại lên nhìn một cái, là điện thoại của ba anh ta!
Anh ta vội vàng rời cuộc họp, nhanh chóng cầm điện thoại ra khỏi phòng!
“Văn Hạo, em trai con xảy ra chuyện!” Trong điện thoại, giọng của ba anh ta, ông Vương Minh Thành, vô cùng lo lắng.
“Cái gì? Vô Địch xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Vương Văn Hạo trở nên nghiêm túc, anh ta vội vàng hỏi…
Nghe được lời tường thuật của ba mình qua điện thoại, vẻ mặt của Vương Văn Hạo càng trở nên nghiêm trọng! Chuyện anh ta lo lắng nhất đã xảy ra! Không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn không thể ngăn cản được! Sự kiện ngày hôm nay là một đòn giáng mạnh vào nhà họ Vương!
“Ba, con về ngay đây! Ba trấn an ông nội, đừng để ông nổ súng!” Vẻ mặt Vương Văn Hạo vô cùng lo lắng, sau khi cúp điện thoại, anh ta lao thẳng ra khỏi tòa nhà văn phòng!
Thậm chí anh ta còn chẳng quan tâm gì đến cuộc họp nữa, trực tiếp lao xuống tầng, lái chiếc Audi A6 về thẳng nhà!
…
Ở nhà họ Vương, ngôi nhà cổ rộng lớn lúc này đã hoàn toàn bị chấn động, trở nên hỗn loạn vô cùng!
Theo mệnh lệnh nghiêm khắc của ông cụ Vương, cuối cùng những người hầu cũng phải mang khẩu súng lục bám đầy bụi của ông cụ ra.
Người hầu cung kính cầm chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi, vội vàng đưa đến chỗ ông cụ!
Vương Chính Mậu nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ trước mặt hồi lâu rồi mới đưa tay ra, bàn tay run run, từ từ mở nắp chiếc hộp bằng gỗ đàn hương…
Một khẩu súng lục nước C kiểu 54 màu đen bóng nằm yên trong hộp, toát ra hơi thở của năm tháng bất tận!
Khẩu súng này đã theo Vương Chính Mậu gần như nửa đời người! Lịch sử mấy chục năm tuôn trào rồi biến mất như dòng nước lũ… khiến người ta không cách nào ngăn cản được.
Một ánh nhìn phức tạp, thâm thúy lóe lên trong mắt Vương Chính Mậu… Cuối cùng, ông ta dùng đôi bàn tay già nua, run rẩy, từ từ cầm khẩu súng lên!
“Khẩu súng này đã theo tôi năm mươi ba năm… suốt năm mươi ba năm, lão già này vẫn còn nhớ… năm đó, người lớn trong nhà đã đích thân trao cho tôi khẩu súng này…” Đôi mắt đầy vết chân chim của Vương Chính Mậu lóe lên những dòng ký ức…