CHƯƠNG 934
Ngay lúc Trần Xuân Độ lao ra ngoài, trong nháy mắt, Tô Loan Loan đã đạp chân ga, nhanh chóng nổ máy rồi lui xe lái đi, rời xa khu vực nguy hiểm này!
Chiếc xe Maybach nhanh chóng lui đi rất xa, chạy đến một góc xa thật xa rồi mới ngừng lại… Tránh khỏi khu vực nguy hiểm nhất!
Lê Kim Huyên ngồi trong xe, gương mặt xinh đẹp hoảng hốt lo sợ, đôi mắt đẹp cũng nhìn chăm chú về phía trước… Người đàn ông mặc đồ đen cứ bình tĩnh đứng ở đằng kia như vậy, sắc mặt lạnh lùng lại thâm sâu, mang đến cho người ta cảm giác nhìn không thấu.
Trần Xuân Độ đứng phía trước người đàn ông mặc đồ đen đó, cách hắn khoảng mười mét… Hai người cứ bình tĩnh đứng đấy như vậy, một vòng vây xung quanh hai người bọn họ lại, cả bầu không khí đều trở nên ngột ngạt đến đáng sợ!
“Các người, lui xuống đi.” Trần Xuân Độ quét mắt qua đám người đội trưởng, ra hiệu cho bọn họ lui ra.
Đây vốn không phải là trận chiến của bọn họ, bọn họ không cách nào tham dự vào trận chiến sắp bộc phát này cả, chỉ thêm gánh nặng mà thôi!
Đội trưởng quyết định thật nhanh, anh ta lập tức ra lệnh cho tất cả thủ hạ rút lui!
Trong chớp mắt, một đám bảo vệ lui ra sau hơn mấy trăm mét! Nhưng họ vẫn tụm lại khắp bốn phía xung quanh sân vườn nhà họ Lê, tập trung vào cảnh tượng này một cách đầy cảnh giác!
Người đàn ông mặc đồ đen nhàn nhạt liếc nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt anh ta rất bình tĩnh, thậm chí còn bình tĩnh đến mức có thể thấy được tia tử vong trong mắt anh ta… “Trần Xuân Độ?” Người đàn ông áo đen chậm rãi phun ra ba chữ.
Trần Xuân Độ đốt một điếu thuốc, anh nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ hứng thú: “Anh là ai?”
“Liệp Ưng.” Anh ta chậm rãi nói biệt hiệu của mình ra, bầu không khí khắp bốn phía càng lạnh lẽo đầy áp lực hơn nữa!
Ánh mắt Trần Xuân Độ có hơi cứng lại… Anh mơ hồ có thể ngửi được một tia bất an trong không khí.
“Anh có mục đích gì?” Trần Xuân Độ nhàn nhạt hỏi.
“Giết anh.” Giọng nói của Liệp Ưng vô cùng bình tĩnh, nhưng lại giống như âm thanh đáng sợ phát ra từ trong địa ngục, khiến cho người ta phải chấn động.
Trần Xuân Độ cứ nhìn chằm chằm anh ta như vậy, một lúc lâu sau, Trần Xuân Độ bật cười.
“Anh cảm thấy, anh có cái bản lĩnh đó sao?” Giọng nói Trần Xuân Độ vô cùng lạnh nhạt, dường như không hề đặt anh ta vào trong mắt.
“Chết đi!” Thân thể Liệp Ưng đột nhiên vọt lên! Mặt đất dưới chân hắn rạn nứt trong nháy mắt!