Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Phế Vật

Tô Hiểu Vân lấy làm lạ nhìn Trần Xuân Độ một chút: “Cậu thế mà không ngạc nhiên sao?”

“Anh ta là tổng giám đốc công ty top 500 thì liên quan quái gì đến tôi.” Trần Xuân Độ nhún vai.

Trên thực tế, Tô Hiểu Vân không biết trước kia công ty của Đào Trường Thanh đã sớm vượt khỏi công ty top 500, nhưng đã bị Trần Xuân Độ tiêu diệt trong nháy mắt

Trần Xuân Độ ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh, là công ty top 500 cũng được, không phải công ty top 500 cũng được… trong mắt Trần Xuân Độ có khác nhau sao?

Nửa giờ sau, BMW dừng trước khách sạn Shangrila.

Sau khi đậu xe xong, Tô Hiểu Vân dẫn Trần Xuân Độ, chậm rãi đi vào trong khách sạn.

Đây là khách sạn rất cao cấp, tầng cao nhất có phòng tổng thống, sảnh bữa tiệc treo một đèn treo kim cương khổng lồ, chiết xạ ra vô số ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ sảnh bữa tiệc lớn như vậy.

Giẫm trên thảm lông mềm mại, khí chất toàn thân Trần Xuân Độ biến đổi, không còn dấu vết dáng vẻ hạ mình hèn mọn thường ngày, lúc này nhất cử nhất động của Trần Xuân Độ, một cái nhăn mày một nụ cười đều tràn đầy một cảm giác lạ lẫm, nghiễm nhiên là một quý ông phong độ nhẹ nhàng.

Tô Hiểu Vân bên cạnh không kìm được nhìn Trần Xuân Độ thêm mấy lần, đôi mắt đẹp tràn đầy kinh ngạc, cô không nghĩ tới, Trần Xuân Độ còn lúc phong độ như thế.

Bên trong sảnh bữa tiệc, khách khứa rất nhiều, từng ly rượu cụng vào nhau, mọi người đều đang vừa nói vừa cười thảo luận chủ để mỗi người cảm thấy hứng thú.

Nơi này, không khác xã hội thượng lưu… mỗi người ở đây đều là nhà quyền quý.

“Hiểu Vân?”

Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân vừa đi vào sảnh bữa tiệc thì một vị trung niên, nhanh chóng đi tới, kinh ngạc mở miệng.

“Là tôi.” Tô Hiểu Vân cười yếu ớt nói.

“Đã lâu không gặp, không nghĩ tới hôm nay họp lớp cô cũng tới, tôi suýt nữa không nhận ra cô…” Người trung niên nhiệt tình cười nói.

“Tôi cũng vậy, nhiều năm không gặp như vậy, mọi người thay đổi quá lớn.” Tô Hiểu Vân lịch sự đáp lễ, chậm rãi cười một tiếng.

Hai người nhanh chóng bắt đầu trò chuyện, Trần Xuân Độ nhìn xung quanh, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, đi đến bàn điểm tâm đầy ắp bên cạnh, không chút khách khí ăn uống thả cửa.

Ăn xong một hồi, đột nhiên, một tiếng nói từ phía sau lưng truyền đến: “Thế nào, ăn ngon không?”

“Cũng được.” Trần Xuân Độ chậc chậc lưỡi.

Gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Tô Hiểu Vân xấu hổ, khách sạn Shangrila, hoàn toàn tiêu chuẩn năm sao, điểm tâm ở đây cũng đều rất tinh xảo, hương vị tuyệt diệu.

Kết quả từ miệng Trần Xuân Độ nói ra… lại là cũng được…

“Giữ lại chút bụng, lát nữa còn có sơn hào hải vị chờ cậu ăn đấy.” Tô Hiểu Vân nói.

“Sơn hào hải vị?” Đôi mắt Trần Xuân Độ ánh lên ý cười sâu xa.

Anh có sơn hào hải vị nào chưa từng ăn… Bào ngư, tôm hùm… Hải sâm… ở nước ngoài, anh đã sớm dẫn các anh em điều khiển đội tàu tự mình đến khu biển sâu, bắt ăn trước…

Ở nhiều khách sạn, những nguyên liệu đó xuất hiện trên bàn ăn với giá trên trời … nhưng e là Trần Xuân Độ ăn đến phát sợ rồi.

Ngược lại, loại điểm tâm nhỏ tinh xảo này, vừa ăn đã khiến Trần Xuân Độ cảm thấy một hương vị khác.

Trong sảnh bữa tiệc có rất nhiều khách khứa, bạn học cũ quen thuộc lần lượt bắt chuyện với Tô Hiểu Vân, Trần Xuân Độ thì cứ luôn ăn uống, không hề nói năng gì.

Vì thế, Tô Hiểu Vân hoài nghi, có phải bụng của Trần Xuân Độ có một đầu kết nối với lỗ đen hay không.

Một người đàn ông trung niên bụng phệ chợt đi nhanh về phía Tô Hiểu Vân, nhìn thấy ông ta, hàng lông mày trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô hiếm khi nhíu lại, dường như cô rất ghét người béo này.

“Cản giúp tôi một chút.” Tô Hiểu Vân giật giật Trần Xuân Độ bên cạnh.

Người trung vừa định tiếp cận Tô Hiểu Vân, thì một thân ảnh vọt đến trước mặt ông ta, khiến ông ta phải dừng bước.

“Cậu là ai, cút!” Người đàn ông trung niên dữ tợn, giọng nói vô cùng bất thiện.

Ông ta còn vừa nói vừa đột ngột dùng sức, đẩy mạnh Trần Xuân Độ một cái

Nhưng ông ta vừa dùng sức, sắc mặt đã lập tức thay đổi.

Dù ông ta cố hết sức thì Trần Xuân Độ vẫn đứng yên tại chỗ, dường như dính vào mặt đất.

Mãi đến khi mặt ông ta đỏ lên, hai tay hai chân đều bị chuột rút mà cơ thể Trần Xuân Độ vẫn không hề nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!