“Ở công ty.” Trần Xuân Độ trả lời.
“Đi uống một ly chứ?”
“Được.” Trần Xuân Độ lập tức đồng ý, anh đang định rời khỏi đây thì Đường Nhu gọi điện đến, tạo cơ hội cho anh.
“Yalo bar, không gặp không về.”
Trần Xuân Độ cúp điện thoại xong thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chân bước đến lối vào thang máy của tòa nhà Lê thị.
Một lát sau, bí thư Lâm Trinh Tuyết đẩy cửa vào hỏi Lê Kim Huyên đang bận rộn với công việc: “Tổng giám đốc Lê, Trần Xuân Độ phải đi tiếp khách ư? Sao anh ấy lại cưỡi xe đạp đi vậy?
“Tiếp khách?” Lê Kim Huyên cau mày: “Không có, tôi không giao nhiệm vụ gì cho anh ta cả, sao thế?”
“Không có việc gì, vừa rồi tôi thấy Trần Xuân Độ cưỡi xe đạp rời khỏi toà nhà Lê thị, còn tưởng cô giao nhiệm vụ cho ảnh.” Lâm Trinh Tuyết nói.
Lê Kim Huyên suy nghĩ một lát, bỗng nhiên đứng dậy, đến gần cửa sổ, vừa khéo thấy Trần Xuân Độ cưỡi xe đạp, loạng choạng đạp xe đi xa dần.
“Đồ thối tha không biết xấu hổ!” Trên gương mặt của Lê Kim Huyên như phủ một tần sương lạnh, không chút do dự cầm lấy di động, cho anh vào danh sách đen!
Trần Xuân Độ dừng xe bên đường, đi vào quán bar và nhanh chóng tìm được Đường Nhu đang ngồi ở quầy bar.
Đường Nhu hôm nay ăn mặc nóng bỏng hơn mọi khi, hai bờ vai tuyết trắng nõn nà lộ ra làm cho người ta miệng lưỡi khô khốc, không khỏi động lòng.
Ánh mắt của Trần Xuân Độ lướt dọc theo dáng người hình chữ S của Đường Nhu, một đôi chân dài thon tròn đung đưa dưới làn váy ngắn mê người làm cho không ít người xung quanh không quán bar không rời nổi mắt.
“Tìm tôi tới làm gì?” Trần Xuân Độ ngồi xuống và hỏi.
Đường Nhu liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái: “Anh thú vị thật đấy, đương nhiên là tìm anh uống rượu rồi còn làm gì nữa?”
“Tôi còn tưởng cô muốn làm chuyện yêu đương.” Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào thân hình mảnh mai và gợi cảm với mái tóc xoăn lọn, bỡn cợt một câu.
“Tôi sợ sự gian xảo của anh nên không dám.” Đường Nhu rút ra một điếu thuốc dành cho phụ nữ, rít một hơi rồi phả khói vào mặt Trần Xuân Độ.
“Uống rượu gì?” Đường Nhu hỏi.
“Một ly Bloody Mary.” Trần Xuân Độ thuận miệng nói.
Đường Nhu lại liếc Trần Xuân Độ: “Tôi tưởng anh là một tên gà mờ về rượu.”
Trần Xuân Độ mỉm cười: “Cũng biết chút chút.”
Cách đó không xa, vài tên côn đồ tóc nhuộm loè loẹt đang tụ tập quanh một chiếc bàn, điên cuồng bay lắc, trên bàn là một thùng bia đã uống sạch.
“Cụng ly!” Vài tên cầm chai bia hưng phấn hét lớn, rồi dốc thẳng vào miệng, liên tục nốc vào!
Trong quán bar đang mở nhạc sàn, đám côn đồ mặt đỏ bừng vì say rượu, hưng phấn, điên cuồng lắc đầu theo tiếng nhạc!
Đột nhiên, một tên côn đồ để mắt tới Đường Nhu, kích động kêu lên: “Mau nhìn em gái kia kìa!”
Từng ánh mắt liếc về phía Đường Nhu, khi nhìn thấy thân hình cực kỳ nóng bỏng cùng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Đường Nhu đám côn đồ lập tức càng thêm hưng phấn!
“Mẹ kiếp! Em này đẹp đấy!”
“Mẹ nó, mặc mát như vậy, cặp chân này… Chơi mười năm cũng không chán!”
“Cô em xinh đẹp như vậy mà lại bị một lợn bám ấy… Ông đây không phục!”
Bọn côn đồ nhanh chóng sục sôi, mặc đỏ bừng bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Nhu như muốn xuyên thấu bộ cánh mỏng như cánh ve để ngắm nghía bộ ngực căng tròn của cô ta.
“Mẹ nó, lão đại, chỉ nhìn thôi thì còn lâu mới được chơi, mau cướp cô nàng về tay đi!” Một tên côn đồ say rượu hét lên.
“Đi!” Tên côn đồ cầm đầu tóc vàng dẫn theo đám người đứng khỏi ghế sofa, lảo đảo đi về phía Trần Xuân Độ!
Không lâu sau, đám côn đồ đã đi tới cạnh Đường Nhu đích bên cạnh, vài tên nhìn chằm chằm Đường Nhu, vẻ mặt đờ đẫn, toàn thân nồng nặc mùi rượu.
“Người đẹp, uống… Cùng anh một ly nhé?” Tóc vàng cười ha ha, trông rất đần độn.
“Tôi không uống.” Đường Nhu liếc tên tóc vàng một cái rồi thản nhiên cự tuyệt.
Mà đám côn đồ thấy Đường Nhu từ chối vẫn không có ý định rời đi, ánh mắt tuỳ tiện nhìn ngắm thân hình mềm mại của Đường Nhu từ trên xuống dưới, không chút kiêng nể, cả bọn sắp nhỏ dãi đến nơi rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!