CHƯƠNG 832
Bởi vì Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, hai tay đút túi quần, dường như không hề cảm thụ được áp lực kinh khủng giống Tô Loan Loan.
Theo lý thuyết, đáng nhẽ lúc đối mặt chính diện với người đàn ông này, áp lực của anh chắc hẳn phải gấp mấy lần Tô Loan Loan.
Đây là thực lực của Long Vương sao?
Nội tâm Tô Loan Loan thầm nghĩ, không ai có thể nhìn thấu Long Vương sâu cạn bao nhiêu, hoặc có lẽ là cường đại đến một loại cảnh giới không tưởng được…
Trần Xuân Độ nheo mắt, quan sát tỉ mỉ người đàn ông giống như một con nghé con trước mặt, chậm rãi chớp mắt một cái, khóe môi cong thành nụ cười vô lại, mở miệng nói: “Anh là ai vậy?”
“Minh chủ Ma Minh, Vân Lăng Tiêu.” Người đàn ông mở miệng, khí thế ngút trời bạo phát khiến anh ta trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Trần Xuân Độ giống như có điều suy nghĩ. Trầm tư một lát, đột nhiên anh mở miệng nói: “Tôi quen biết anh sao?”
Vân Lăng Tiêu hơi sững sờ, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới Long Vương trong truyền thuyết vậy mà lại không có chút khí chất cường giả nào.
Vân Lăng Tiêu chậm rãi lắc đầu.
Trần Xuân Độ lại hỏi: “Tôi nên quen biết anh sao?”
Ánh mắt Vân Lăng Tiêu thâm thúy, lại bước tới phía trước một bước, mặt đất nứt nẻ chỉ trong nháy mắt: “Toàn bộ thế giới ngầm Yên Kinh chỉ có một vài người không biết tôi.”
“À.” Trần Xuân Độ giơ tay cầm lấy điếu thuốc bên môi, chậm rãi xoay người chuẩn bị quay lại máy bay tư nhân. Tiếng nói truyền đến từ Trần Xuân Độ trước mặt khiến Vân Lăng Tiêu trở tay không kịp: “Liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không phải người Yên Kinh.”
Sắc mặt Vân Lăng Tiêu ngưng lại, anh ta nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng, khoé môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo khinh thường: “Vừa rồi một đám phế vật không thể bắt anh quay về, đó là sự sỉ nhục của Ma Minh. Tôi đến là để rửa sạch mối nhục này… Long Vương, anh sợ sao?”
“Xoẹt!”
Bước chân của Trần Xuân Độ dừng lại, bỗng mặt đất dưới chân anh xoạch xoạch nứt nẻ.
Ngay thời khắc đó, dường như ngay cả thời gian cũng đều chậm lại!
Trong nháy mắt, Vân Lăng Tiêu đứng tại chỗ đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, một cơn đau đớn truyền tới từ mi tâm của anh ta, khiến da đầu anh ta ngứa ran.
Vân Lăng Tiêu nhìn về phía Trần Xuân Độ, sâu trong ánh mắt bình tĩnh thâm thúy sinh ra ý tứ kiêng kỵ, Long Vương vừa lộ đường kiếm đã khiến anh ta có một loại dự cảm nguy hiểm cực độ.
Trần Xuân Độ chậm rãi xoay người, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, không có bất kỳ biến hoá nào, lại làm cho Tô Loan Loan ở một bên vô thức siết chặt nắm đấm.
Khí thế mà Trần Xuân Độ mang tới còn kinh khủng hơn so với Vân Lăng Tiêu!
Nếu như so sánh Vân Lăng Tiêu với một ngọn núi, như vậy thì lúc này cảm giác mà Trần Xuân Độ mang tới cho Tô Loan Loan là những dãy núi vô tận, anh tựa như mãnh thủ khủng bố nguy hiểm vô cùng, khiến Tô Loan Loan gần như thở không nổi, thậm chí còn có loại cảm giác không có cách nào đứng thẳng.
Loại cảm giác nguy hiểm này, Vân Lăng Tiêu không thể nào so sánh.
“Anh vẫn chưa xứng để tôi xuất thủ.” Khí thế kinh khủng trên người Trần Xuân Độ thoáng qua rồi biến mất, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Anh cầm điếu thuốc trong tay chậm rãi hít một hơi, nhìn về phía Vân Lăng Tiêu nhàn nhạt nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!