Bầu không khí trở nên im ắng!!
Khi ông già nói lời này, xung quanh im ắng, nghe thấy cả tiếng kim rơi!
Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm ông già, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc!
Sau khi biết thân phận của ông, cả sảnh tiệc đều bị chấn động!
Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên thay đổi, hai mắt chợt co rút, lộ vẻ khó tin!
Mà những chuyên gia kia thay đổi sắc mặt rõ rệt, nhìn chằm chằm ông già, ngạc nhiên thốt lên: “Không thể nào! Ông là chủ tịch Hiệp hội Y khoa? Sao ông có thể xuất hiện ở đây?”
“Dựa vào đâu mà ông nói mình là chủ tịch Hiệp hội Y khoa? Ông lấy gì để chứng mình?” Lê Thần Vũ bóp chặt ly rượu, cuối cùng cũng hơi bất an.
Ông già liếc nhìn Lê Thần Vũ một cách kỳ lạ : “Cậu bị ngu à? Không biết lên mạng tra sao?”
“Ông…” Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn thẳng vào ông già, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia lạnh lẽo!
Ông không biết thân phận của Lê Thần Vũ, đương nhiên cũng chẳng thèm để chàng thanh niên tuấn tú này vào mắt!
Mà Lê Thần Vũ dường như đã bị sỉ nhục… Sau khi đến thành phố T, anh ta liên tiếp bị người chế nhạo, đó là sự tra tấn đối với sự kiêu ngạo bên trong của anh ta!
Anh ta đường đường là cậu hai nhà họ Lê của Yến Kinh, nhưng đến đây lại bị những người không biết trời cao đất dày, một tên con rể ở rể nhà họ Lê nho nhỏ không để vào mắt… Bây giờ ngay cả một tên Chủ Tịch vớ vấn cũng dám chế nhạo anh ta!
Người Lê Kim Huyên run lên, cô nhìn Trần Xuân Độ, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ phức tạp. Bây giờ cô mới hiểu tại sao Trần Xuân Độ lại bình tĩnh và thoải mái như vậy, chủ tịch Hiệp hội Y khoa này chính là ông già đánh Thái cực quyền mà anh nói trước đây!
Ông già nhìn Đường Đức, cười nói: “Ông Đường, gần đây ông hồi phục thế nào?”
Đường Đức gật đầu: “Hồi phục rất tốt, chỉ là cậu Lê nghi ngờ tính xác thực của phương thuốc này, nói rằng các chuyên gia đã giám định phương thuốc này là giả, không thể chữa khỏi bệnh cho tôi.”
“Đúng, phương thuốc này rõ ràng là gì, dược liệu trong đó đều là loại thông thường nhất, sao có thể trị được bệnh nan y của ông Đường?” Ông lão kia run lên, sắc mặt tái nhợt. Chuyện đã đến bước này, không bằng cứ cố cãi, chỉ là ông ta không ngờ buổi tiệc tư nhân hôm nay lại khiến chủ tịch Hiệp hội Y khoa thành phố T đến thăm!
“Đồ khốn! Một lũ lang băm!” Ông già đột nhiên nổi giận, cười mỉa mai: “Các người biết gì về y thuật hả?”
“Trung y của nước C rộng rãi thâm sâu, thậm chí còn chi tiết hơn cả Tây y, tất cả các loại thuốc Trung y đều không thể tách khỏi những loại dược liệu bình thường này…” Ông già chắp tay, cười lạnh trào phúng: “Chỉ dựa vào vài dược liệu mà kết luận là thuốc giả… Các người cũng xứng danh chuyên gia sao?”
Mấy ông chuyên gia đó run lên, mà vẻ mặt Lê Thần Vũ càng thêm u ám.
“Ông Đường.” Ông già quay người, đưa phương thuốc cho Đường Đức: “Chi bằng tôi nói thật luôn nhé, phương thuốc này trước khi được cậu Trần cải thiện, đúng là một phương thuốc bình thường. Tôi cũng không hiểu vì sao ba tôi lại nói có thể chữa được bệnh nan y, nhưng sau khi cậu Trần nói với tôi cho thêm loại thuốc phụ cực kỳ quan trọng vào, các dược liệu bổ sung cho nhau, phát huy tác dụng chữa bệnh mạnh mẽ.”
Ông già nhìn Trần Xuân Độ, nhẹ giọng nói: “Tầm quan trọng của loại thuốc phụ trợ này vượt xa thuốc chính. Phương thuốc mà cả đời này tôi chưa từng tìm ra, cuối cùng không ngờ lại được người anh em này cải thiện.” Ông già nhìn mấy ông chuyên gia bằng ánh mắt khinh miệt: “Những dược liệu trong này quả thực thường dùng để điều hoà dạ dày, nhưng không có nghĩa đây là thuốc chữa bệnh đường tiêu hoá… Cũng như cứ dược liệu có thành phần làm dịu, an thần thì đều là thuốc an thần à?”
“Đến những kiến thức thông thường này cũng không biết, các ông là chuyên gia… hay là chuyên phá?”
“Đủ rồi.” Đột nhiên Lê Thần Vũ cất lời cắt ngang lời ông già, anh ta lạnh lùng nói: “Là sơ suất nhất thời của tôi, tôi đã thuê một vài lang băm tới chẩn đoán. Xin lỗi ông Đường, tôi đã làm phiền ông.”
“Tôi không quấy rầy ông nữa, tôi đi trước.” Lê Thần Vũ nói xong thì xoay người, đi về phía cánh cổng mạ vàng, không hề dừng bước.
Đường Đức ngồi trên ghế, vẻ mặt thâm thuý, từ đầu đến cuối ông ta không nói một lời.
“Đi.” Lê Thần Vũ nói, cô cả và cô hai hung hăng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, sau đó vội vàng đuổi theo.
“Đợi đã.” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Lê Thần Vũ dừng bước, xoay người lại, Trần Xuân Độ dựa lưng vào ghế, lạnh nhạt nói: “Đúng là cậu Lê, sau khi phá rối xong còn định rút lui… Chậc chậc, được lắm…”
Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm vào anh: “Nhĩ Đông Trần… anh, anh có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là hôm nay anh đã làm chướng khí buổi tiệc riêng của ông Đường, anh muốn đi luôn đấy à?” Trần Xuân Độ nở nụ cười nhẹ.
“Hôm khác tôi sẽ đích thân mời mọi người.” Ánh mắt Lê Thần Vũ lạnh lùng, thâm trầm.
“Không đủ.” Trần Xuân Độ từ chối.
“Ngày mai tôi sẽ đền bù bằng một món đại lễ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!