CHƯƠNG 698
Sắc mặt “người khổng lồ” cực kỳ u ám, không ngừng thay đổi, ánh mắt hắn như mang theo tia chớp bắn về phía Trần Xuân Độ: “Mày… tìm chết sao?”
Trần Xuân Độ không nhìn được nữa: “Con mẹ nó… Mày bị một cô gái đánh ói máu mà còn giả vờ ngầu lòi? Trình độ giả vờ ngầu của mày đúng là không ai sánh bằng!”
“Đúng là xưa nay chưa từng có, thật đáng kinh ngạc!”
Mặt “người khổng lồ” hiện lên vẻ dữ tợn và lạnh lẽo chưa từng có, trong mắt bắn ra vô số sát khí! Lúc này hắn đã quyết định phải giết Trần Xuân Độ!
Con dao găm trong tay hắn chỉ vào Trần Xuân Độ, giọng hắn dữ dằn: “Mày… dám đấu với tao không?”
“Sao? Mày muốn đánh với tao á?” Trần Xuân Độ sửng sốt: “Không hay lắm đâu!”
“Thôi, mày chẳng phải đối thủ của tao, máu của mày sẽ làm bẩn dao của tao.” Vẻ mặt “người khổng lồ”
vô cùng kiêu ngạo, mang theo vẻ giễu cợt và thờ ơ. Hắn là “người khổng lồ”, dao của hắn chỉ để giết kẻ mạnh! Máu của kẻ vô danh tiểu tốt sẽ chỉ làm hoen ố tên tuổi của hắn!
“Hầy, nếu mày đã ngông cuồng như vậy thì được thôi! Tao đấu với mày!” Trần Xuân Độ gật đầu, bước ra.
“Người khổng lồ” lạnh lùng nhìn anh, trong mắt là vẻ khinh thường: “Tao nói rồi, mày không xứng.”
“Người khổng lồ” hoàn toàn không để Trần Xuân Độ vào mắt, tên rác rưởi không nổi bật này mà cũng muốn chiến với hắn? Đúng là nực cười!
Trần Xuân Độ không nói gì, đột nhiên ném ra một điếu thuốc!
“Người khổng lồ” khinh thường, nhẹ nhàng bắt lấy điếu thuốc… Nhưng khi đang bắt lấy thì cánh ta hắn run lên, không bắt được điếu thuốc! Vì hắn bị sức mạnh kinh khủng của điếu thuốc làm cho cánh tay tê dại!
Mắt “người khổng lồ” cực kỳ nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, không còn vẻ giễu cợt như trước nữa!
“Bây giờ đã xứng chưa?” Trần Xuân Độ nhìn hắn đầy hứng thú, anh đang khiêu khích hắn!
Vẻ mặt “người khổng lồ” trở nên man rợ, hắn quát lạnh một tiếng rồi tung cước đạp về phía Trần Xuân Độ: “Tự tìm cái chết!”
Một tia sáng lạnh xẹt qua, thân hình “người khổng lồ” loé lên, một chiêu sát phạt kinh hoàng!
Trần Xuân Độ đứng tại chỗ, Tô Loan Loan nhìn anh, anh nở nụ cười khẽ, vẫy tay với cô ta: “Cô bảo vệ Kim Huyên cho tốt, chuyện ở đây cứ giao cho tôi…”
Trần Xuân Độ còn chưa nói xong, “người khổng lồ” đã xuất hiện sau lưng anh, bất chợt đập một cái!
Trần Xuân Độ bay ngược ra, đáp xuống đất ở nơi xa!
“Không!” Lê Kim Huyên vô thức hét lên.
Mà “người khổng lồ” đã giơ con dao găm lên, ném về nơi xa.
“Tổng giám đốc Lê, cô không được qua đó, ở đó quá nguy hiểm!” Tô Loan Loan ngăn Lê Kim Huyên lại.
Con dao găm đâm về phía cổ họng Trần Xuân Độ như một nhát kiếm sấm sét! Một nhát chí mạng!
Một nụ cười khẽ lướt qua khoé miệng Trần Xuân Độ, thậm chí anh còn lười tránh, chỉ giơ tay lên!
Sức mạnh đáng sợ của con dao găm lập tức biến mất, nó bị đánh chuyển hướng, lao vào không trung!