Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Phế Vật

CHƯƠNG 658

 

Chẳng qua dù âu phục có sang quý xa hoa thế nào, ở trong mắt Lê Kim Huyên, mặc trên người Trần Xuân Độ cũng không biểu hiện ra bao nhiêu giá trị của âu phục, chỉ làm cho Trần Xuân Độ thiếu đi vài phần lưu manh và đáng khinh mà thôi.

 

Lê Kim Huyên ngồi ở ghế sau nghi ngờ hồi lâu, đột nhiên giọng nói của Trần Xuân Độ truyền vào trong tai Lê Kim Huyên, mới làm cô giật mình hồi thần.

 

“Kim Huyên, tới rồi.” Trần Xuân Độ dịu dàng nói.

 

Lê Kim Huyên ngẩng đầu, nhìn khách sạn đèn đuốc sáng trưng và đài phun nước cao hai mét bên cửa qua cửa sổ xe, vẻ mặt cô hơi hoảng hốt.

 

“Tổng Giám đốc Lê, xuống xe đi.” Tô Loan Loan ở một bên nhẹ giọng nói.

 

“Ừ.” Lê Kim Huyên đẩy cửa xe ra, sau khi xuống xe cùng Tô Loan Loan, hai người vội vàng đi về phía khách sạn.

 

Trần Xuân Độ ngồi ở vị trí ghế lái, nhìn Lê Kim Huyên dẫm lên giày cao gót bước đi, anh lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu, phun ra một đám khói trắng, ngóng nhìn bóng dáng xinh đẹp tuyệt mỹ của Lê Kim Huyên, ánh mắt Trần Xuân Độ đàng trở nên thâm thúy.

 

Khói nhẹ vặn vẹo lượn lờ, dần dần làm mơ hồ bóng dáng Lê Kim Huyên, trong sương khói mờ ảo, trên mặt Trần Xuân Độ lại toát ra vẻ bi thương đau đớn hiếm thấy, trong lúc hoảng hốt, anh như nhìn thấy hai bóng người mơ hồ quen thuộc, chính anh vẫn luôn tìm kiếm, lại mãi không có được một tin tức nào.

 

Việc này ngay cả thanh niên kia cũng không rõ ràng, đường đường Long Vương, muốn tìm hai người, tìm mấy năm, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn không tìm được chút manh mối, lời này nói ra, ai sẽ tin?

 

Câu nói kia của Kinh hoàn toàn gợi lên ký ức trong lòng Trần Xuân Độ, làm cho sắc mặt Trần Xuân Độ ngày càng mê man.

 

Ngay tàn thuốc trong tay cháy hết, khói bụi nóng bỏng rơi vào ngón tay của mình, Trần Xuân Độ cũng chưa tỉnh táo lại… Không biết khi nào, một giọng nói đầy từ tính mang theo cảm xúc không vui đột ngột vang lên: “Tôi đã nói từ trước, rằng trong xe của tôi không được có mùi thuốc, anh cố ý đúng không?”

 

Cùng lúc đó, giây phút khi giọng nói kia vang lên, một cánh tay ngọc thon dài đột nhiên xuất hiện, một tay đoạt đi tàn thuốc trong tay Trần Xuân Độ, ném xuống mặt đất, sau đó giơ chân thon dài đi chiếc giày cao gót tinh xảo lên, dùng lực dẫm nát tàn thuốc.

 

Làn gió thơm ập vào mũi, một mùi thơm mê người chui vào mũi Trần Xuân Độ, bất chợt đánh gãy dòng suy nghĩ của Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ ngẩng đầu, tức khắc một mảnh tuyết trắng lọt vào mắt, ngay sau đó là khuôn mặt lạnh băng nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt ấy đang đằng đằng sát khí nhìn anh.

 

Nếu đặt khuôn mặt như ngọc không chê vào đâu được này ở trong giới phụ nữ, không biết sẽ gây ra bao nhiêu ghen ghét, đỏ mắt đố kỵ.

 

Ánh mắt Trần Xuân Độ dừng ở khuôn mặt kia một lát, sau đó dần dời xuống.

 

Lúc này Lê Kim Huyên mặc một chiếc váy lam dài, trước ngực là chuỗi mặt dây chuyền bằng đá sapphire, nhờ làn da như sữa bò của cô tôn lên, chuỗi dây chuyền càng trong xinh đẹp hơn.

 

Tổng giám đốc nữ thần ăn mặc tỉ mỉ xong trở nên tươi đẹp long lanh vô cùng, chiếc váy dài màu xanh lam tôn lên dáng người hoàn hảo của cô, nhìn không xót cái gì.

 

Trần Xuân Độ ngửi ngửi, ánh mắt nhìn Lê Kim Huyên lập tức trở nên nghiền ngẫm, anh cười lưu manh: “Kim Huyên, không ngờ em còn thay đổi cả nước hoa, hôm nay em thật xinh đẹp ~”

 

Đối mặt với lời khen của Trần Xuân Độ, mắt đẹp của Lê Kim Huyên thoáng nhìn qua, lập tức nói: “Đi thôi.”

 

Nói xong, Tô Loan Loan mở cửa xe ra, hai người ngồi xuống.

 

Đôi mắt Trần Xuân Độ như dính trên người Lê Kim Huyên, từ đầu đến cuối không muốn dời đi, cho đến khi Lê Kim Huyên lườm anh một cái, Trần Xuân Độ mới ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, phẫn nộ lái xe.

 

“Tô Loan Loan, bữa tiệc riêng ở nhà họ Lê hôm nay phải nhờ vào cô rồi.” Lê Kim Huyên nhẹ giọng nói với Tô Loan Loan.

 

Cô cũng đưa cho Tô Loan Loan một bộ đồ, chẳng qua so với vẻ tươi đẹp gợi cảm của Lê Kim Huyên thì Tô Loan Loan đơn giản hơn nhiều, bởi vì cô ta còn có nhiệm vụ bảo vệ, bộ đồ chỉ có hai màu đen trắng đơn giản, tương đối bảo thủ.

 

Tô Loan Loan gật đầu đáp lại: “Tổng Giám đốc Lê yên tâm đi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!