“Ba.” Lê Quán Sâm ngẩng đầu, ánh mắt nhất thời ngưng lại, vô cùng kinh ngạc.
“Ba…” Cô cả cô hai lúc này mới phản ứng lại, đồng thời mở miệng, khuôn mặt dại ra.
Ông cụ gật đầu, vẻ mặt Lê Thần Vũ hơi thay đổi, anh ta hoàn toàn không tính đến sẽ xảy ra biến cố này.
Sự xuất hiện của ông già này đã phá vỡ tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
“Ông nội…” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngây ra, nhìn gương mặt thân thuộc này, trên mặt bỗng trở nên phức tạp.
Ông cụ này không phải ai khác, chính là Lê Hồng – ông nội của Lê Kim Huyên, làm việc trong triều đình Yến Kinh, để tránh bị dị nghị nên ông rất ít khi xuất hiện trong nhà họ Lê, nhưng lại là chỗ dựa lớn nhất cho nhà họ Lê.
“Tiểu Huyên, sao con lại ở đây?” Lê Hồng sửng sốt khi nhìn thấy Lê Kim Huyên xinh đẹp.
“Con…” Nhất thời Lê Kim Huyên không nói nên lời, Trần Xuân Độ ở một bên cười nhạt, đáp thay Lê Kim Huyên: “Hôm nay là tiệc gia đình của nhà họ Lê ở Thành phố T, Kim Huyên đến gặp gỡ làm quen, kéo vài mối quan hệ.”
“Thì ra là thế.” Lê Hồng gật đầu, nhìn về phía Lê Kim Huyên, đột nhiên khinh “a” một tiếng, nhìn về phía Lê Kim Huyên hỏi: “Đây chính là…”
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên không khỏi trừng mắt nhìn Lê Hồng một cái, giọng điệu oan ức: “Ông không biết anh ấy là ai sao? Trần Xuân Độ đó…”
“Ồ, hóa ra là cậu Trần, thứ cho ông già này tuổi già trí nhớ kém, suýt nữa quên mất cậu Trần.” Đôi mắt già nua của Lê Hồng lộ ra vẻ cung kính.
“Đều là người trong nhà, đừng khách sáo.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói.
Lê Hồng lắc đầu, ông ta rõ ràng biết Trần Xuân Độ không phải người thường. “Phép lịch sự cần thiết vẫn phải có, cậu Trần, trong khoảng thời gian này phiền cậu rồi.”
“Đây là vợ của tôi, có gì đâu mà phiền.” Trần Xuân Độ cười hì hì, nhân cơ hội ôm lấy eo thon của Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên run lên, quay đầu hung dữ nhìn Trần Xuân Độ, không ngờ… Trần Xuân Độ càng ôm chặt hơn.
Thậm chí Lê Kim Huyên có thể cảm nhận được sự vuốt ve của cái móng heo muối của tên này trên vòng eo thon gọn của cô… khiến cô nổi da gà khắp người.
Cái tên này sẽ không lúc nào quên chiếm hời…
“Ba, sao phải đối xử tốt với nó như vậy, nó chỉ là người ngoài.” Đột nhiên, cô cả bất mãn nói.
“Cậu Trần mới kết hôn với Kim Huyên mấy tháng, còn xa lạ với nhà họ Lê, các người không thể thông cảm một chút sao?” Lê Hồng liếc mắt nhìn, người trong nhà họ Lê dù có bất mãn cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Về phía Lê Thần Vũ, sau khi nhìn thấy thái độ của Lê Hồng đối với Trần Xuân Độ, trong mắt anh ta hiện lên một tia phức tạp…
“Ba, không phải ba đang ở Yến Kinh sao, sao lại rảnh rỗi đến Thành phố T vậy?” Lê Quán Sâm hỏi.
“Nghe nói Thần Vũ tổ chức tiệc gia đình ở đây nên đến xem thử.” Lê Hồng thản nhiên nói.
“Ông nội, sợ là đây không phải mục đích của ông đâu.” Lê Thần Vũ cười thâm thúy.
Lê Hồng kinh ngạc đích nhìn Lê Thần Vũ, cười ha ha, tán dương nói: “Thần Vũ càng ngày càng thông minh, không tồi, ông tuyên bố với bên ngoài là ở nhà tĩnh dưỡng, thật ra trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở thành phố Thành phố T.”
“Vẫn luôn?” Người nhà họ Lê kinh ngạc, Lê Hồng ở Thành phố T… nhưng bọn họ hoàn toàn không hay biết.
“Ba bí mật ở Thượng Hải làm một việc, việc này càng ít người biết càng tốt.” Lê Hồng vừa dứt lời, cô cả liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, nói: ” Trần Xuân Độ, sao còn không mau rót một chén trà hiếu kính ông?”
“Vâng, đây ạ.” Sự sắc bén của Trần Xuân Độ nhanh chóng tiêu tan, anh cúi người rót một tách trà cho Lê Hồng.
“Chắc ông khát rồi, uống ngụm trà nghỉ tạm một chút.” Trần Xuân Độ nói.
“Câm miệng! Cái thằng vô học, ông nội Kim Huyên là bậc trên của mày. Mày không biết lễ phép nói mời dùng trà sao? Từ nhỏ đến lớn không có ai dạy mày hả?” Cô cả lạnh lùng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!