CHƯƠNG 638
Sắc mặt của ông lão vô cùng phức tạp, khó tin, kinh hãi, hưng phấn, đủ loại cảm xúc đan xen trên mặt ông ta!
“Còn đuổi theo nữa không?” Một tướng sỹ hỏi.
“Đuổi theo? Đuổi theo cái quái gì!” Lão tướng lĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng phía xa, hừ lạnh một tiếng, trách móc: “Các người biết cậu ta là ai không?”
“Vua của lính đánh thuê hải ngoại, Long Vương.” Một tướng sỹ nói.
“Long Vương?” Lão tướng lĩnh ngạc nhiên, ngay sau đó cười tự giễu một tiếng: “Nếu cậu ta thật sự chỉ là Long Vương thôi thì tốt.”
Những tướng sỹ còn lại nghe thấy lời này của Lão tướng lĩnh thì đồng loạt run rẩy trong lòng, ánh mắt lập tức thay đổi!
Lời đó của Lão tướng lĩnh ẩn chứa quá nhiều hàm ý sâu sắc… Những tướng sỹ này cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra được.
“Tất cả có mặt, từ bỏ đuổi đánh, lui về căn cứ!” Lão tướng lĩnh hét lớn một tiếng, chỉnh lại quần áo, sau đó quay người đi đến máy bay trực thăng.
Vào khoảng khắc bước lên máy bay trực thăng, cuối cùng Lão tướng lĩnh vẫn hơi do dự. Ông ta quay đầu lại, nhìn thật kỹ hướng Trần Xuân Độ rời đi.
Mười lăm phút trôi qua, từng chiếc xe tăng bọc thép đồng loạt lùi về phía sau, cùng lúc đó lão tướng lĩnh đã được đón lên máy bay trực thăng, bay với tốc độ chóng mặt về Yên Kinh. Truy cập vào truyen1.one để ủng hộ chúng mình lên chương mới nhé!
Tại máy bay trực thăng, lão tướng lĩnh an vị ngồi bên trong, tay che ngực, cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối đều toát lên vẻ phức tạp nhàn nhạt.
Đột nhiên, lần lượt từng hình ảnh hiện lên trước mặt lão tướng lĩnh, khuôn mặt của Trần Xuân Độ được khắc họa ngày càng rõ rệt trong đầu lão.
Lão tướng lĩnh bỗng hít một hơi thật sâu, đúng lúc này chợt có một người tướng sĩ tiến lên trước mặt lão tướng lĩnh, sau đó cung kính đưa chiếc điện thoại vệ tinh cho lão tướng lĩnh và nói: “Kinh đại nhân tìm ngài ạ.”
“Cứ nói là tôi bị hôn mê, đang bất tỉnh nhân sự.” Lão tướng lĩnh khoát khoát tay tỏ vẻ không kiên nhẫn, điều đó khiến một vị tướng sĩ ở bên cạnh cũng phải thay đổi thần sắc, hoang mang không lí giải nổi.
Đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp lão tướng lĩnh dám từ chối cuộc gọi của Kinh đại nhân, tại sao Long Vương có thể khiến lão tướng lĩnh sinh ra phản ứng lớn như vậy?
Tóm lại là đã xảy ra chuyện gì?
“Trần…”
Lão tướng lĩnh quay lưng, nên người tướng sĩ đó chỉ nghe được loáng thoáng có tiếng rì rầm mơ hồ.
Giờ phút này, trong căn phòng của một tòa cao ốc đồ sộ tại Yên Kinh, hai người Kinh và Hộ đang nằm song song trên hai chiếc giường bệnh, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng ở bên cạnh, nói: “Hai vị đã vượt qua cơn nguy kịch, bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.”
“Chỉ là…” Người bác sĩ cúi đầu nhìn sang Hộ, nét mặt xen lẫn tiếc nuối: “Vết sẹo trên mặt ngài thực sự nằm ngoài khả năng của tôi, chỉ còn một cách là phẫu thuật thẩm mỹ thôi, nhưng theo tôi đánh giá thì vết dao này quá sâu, dù là chuyên gia chỉnh hình hàng đầu của Yên Kinh cũng khó đảm bảo sẽ khôi phục như cũ một trăm phần trăm.”
“Tôi biết rồi.”
Toàn thân Hộ phủ kín băng trắng, sắc mặt toát lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
“Anh cứ lui ra trước đi.” Kinh gượng dậy một cách khó nhọc, phất phất tay với người nọ.
Đến khi người bác sĩ lui ra ngoài, Kinh mới quét mắt nhìn sang Hộ một cách thâm thúy, chậm rãi nói: “Không ngờ hắn đã trở nên cường đại như vậy rồi, thực lực đó có vẻ như đã vượt xa so với dự tính của tôi.”
“Kinh, cậu cũng không phải là kẻ sơ sót, thế mà vào đúng lúc nước rút này lại để sót hạt sạn.” Hộ hừ lạnh một tiếng, giọng điệu tỏ vẻ không tốt, pha lẫn một tia châm chọc.
Kinh bị Hộ nói kháy cũng không tỏ vẻ tức giận, mà chỉ lãnh đạm nói: “Năm đó, hắn sỉ nhục cậu, cậu cứ thế nuốt trôi cục tức này sao? Yên tâm đi, tôi sẽ dốc toàn lực tìm người chữa trị vết sẹo trên mặt cho cậu.”
“Tôi không cần lòng tốt đó của cậu, giờ tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất là…hắn nhất định phải chết!”