Chương 611
Trần Xuân Độ cầm dao găm đen vung mạnh về phía ánh kiếm.
“Keng keng keng!”
Tiếng leng keng chói tai bỗng vang lên, Trần Xuân Độ vung dao găm đen, chém mạnh vào những ánh kiếm.
Tia lửa bắn tung tóe, hư không chấn động, dao găm đen trong tay Trần Xuân Độ nhanh như tia chớp, chỉ để lại những tàn ảnh.
Một giây sau, mấy sát thủ đó nhất thời biến sắc, trường kiếm trong tay bọn họ rung lắc dữ dội, đến khi bọn họ phản ứng lại, trường kiếm đã bị chém đứt một cách đồng loạt.
Trần Xuân Độ cầm dao găm đen đứng tại chỗ, liếc nhìn mấy sát thủ với khuôn mặt trắng bệch, lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, các cậu… vẫn chưa xứng làm đối thủ của tôi.”
“Các cậu mau cút đi đi, rồi bảo ông chủ các cậu lăn đến đây.” Trần Xuân Độ nói.
Sát thủ mặt nạ đỏ nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay mình, trong lòng nổi sóng lớn, cả người run dữ dội, bỗng nhìn Trần Xuân Độ quát: “Anh hoàn toàn không biết ông chủ bên ngoài là ai đâu, nếu tôi quay về đồng nghĩa với cái chết, không bằng giết chết anh rồi quay về lĩnh thưởng.”
Sát thủ mặt nạ đỏ vừa dứt lời, hư không bỗng chấn động, một tia chớp màu đen xẹt qua không khí, dù là mấy sát thủ đó cũng không nhìn thấy rõ, vì tốc độ của nó quá nhanh.
“Phập!”
Sát thủ mặt nạ đỏ trợn tròn mắt, đang định hạ lệnh chưa giết được Trần Xuân Độ thì không được rút lui, bỗng có một tia chớp màu đen xẹt qua trước mắt, rồi trán anh ta xuất hiện một lỗ máu.
Dao găm Long Nha nhẹ nhàng xoay một vòng trên không, rồi bay về tay Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ nghịch dao găm Long Nha trong tay, bình tĩnh nhìn sát thủ mặt nạ đỏ, giọng điệu không hề dao động, nhưng lại cực kỳ mỉa mai: “Ồn ào…
“Rầm…”
Mấy sát thủ còn lại thấy sát thủ mặt nạ đỏ ngã xuống sàn thì trong lòng sợ hãi, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
“Không ngờ lão đại lại chết…”
“Đây… là con người ư?”
Lúc này mấy sát thủ này mới phản ứng lại, vấn đề trước mắt không phải là người đàn ông này mạnh hay yếu, mà là anh ta có muốn giết họ hay không “Chạy thôi!”
Mấy sát thủ này nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng nảy ra một suy nghĩ, đó là chạy, càng xa người đàn ông này càng tốt.
Mấy sát thủ này vừa xoay người định bỏ chạy, thì Trần Xuân Độ nhếch miệng cười… nụ cười hơi chế giễu khinh thường.
Chạy ư… bao nhiêu người muốn thoát lòng bàn tay anh, nhưng cuối cùng mấy người có thể chạy thoát?
Mấy sát thủ này chưa chạy được bao xa, thì Trần Xuân Độ bỗng nhìn chằm chằm bọn họ, rồi dao găm Long Nha trong tay nhất thời hóa thành tia chớp màu đen, bay tới.
“Phập phập phập!”
Các sát thủ ngừng bước, ngực bọn họ lần lượt xuất hiện một lỗ máu, rồi ngã xuống sàn.
Một số sát thủ sợ hãi quay đầu, thấy dao găm màu đen lóe lên, rồi những người bạn sát thủ của mình lần lượt ngã xuống, không ngờ tia chớp màu đen đó lại là con dao lấy mạng.
Tầm mắt bọn họ đều đổ dồn vào con dao lấy mạng đó, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Tốc độ của dao găm màu đen đó quá nhanh, hoàn toàn không thể cản lại được.
Nháy mắt, dao găm màu đen đó đã tới gần, cuối cùng chỉ có một sát thủ còn sống sót.
Sát thủ đó nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt trắng bệch, quát lớn: “Ma… anh hoàn toàn không phải là người, mà là ma.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!