Chương 536
Nhưng vẫn còn phần nhiều khách đánh bạc vẫn rất bình tĩnh.
“E rằng lần này là không thể. So với con trai của Thành Vọng là Ngọc Vinh Hiên, nghe nói đã chết ở Yên Kinh mấy ngày trước, thì tài năng của Ngọc Vinh Hiên còn cao hơn cả Ngọc Thành Vọng lúc còn trẻ, dường như rất được nhà họ Ngọc coi trọng.
Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân cái chết của Ngọc Vinh Hiên. Anh nhìn trạng thái tinh thần của Ngọc Thành Vọng, sao có thể có hy vọng!” Có người thì thào nói. Ánh mắt ai nấy lần lượt rơi vào trên người Ngọc Thành Vọng, sự thật đúng là như vậy, vẻ mặt Ngọc Thành Vọng ảm đạm, khác hoàn toàn với vẻ mặt tràn đầy gió xuân xuất hiện trên ti vi.
Sau khi bước vào khán đài, Ngọc Thành Vọng phớt lờ những lời hò hét của những người hâm mộ nhiệt tình và trực tiếp ngồi xuống.
“Anh nói xem, sao Ngọc Vinh Hiên lại chết một cách không sao nói rõ được?” Lê Kim Huyên hỏi.
“Người làm, trời nhìn. Đây là quả báo của anh ta.” Trần Xuân Độ thản nhiên đáp.
Mà lúc này, ở một chỗ ngồi nào đó trong khu khách VIP, một người đàn ông đẹp trai lẳng lặng quan sát Ngọc Thành Vọng, khóe miệng bỗng nhếch lên một đường cong.
Anh ta nhìn chằm chằm Ngọc Thành Vọng không chớp mắt, và nói với một thuộc hạ bên cạnh: “Đi, nói cho Ngọc Thành Vọng biết, đã tìm ra được hung thủ giết chết con trai ông ta. Đó là Trần Xuân Độ, chồng của tổng giám đốc tập đoàn Lê thị ở thành phố T, và mọi chuyện không không khỏi dính líu đến tập đoàn Lê thị.”
“Rõ!”
Tên thuộc hạ đáp lại, rồi nhanh chóng đi về phía Ngọc Thành Vọng.
Mục đích đã đạt được, Lê Thần Vũ chợt quay người nhìn về phía Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ như cảm nhận được điều gì đó trong lòng, ánh mắt tình cờ đảo qua Lê Thần Vũ.
Hai ánh mắt chạm nhau giữa khoảng không, hai tròng mắt Trần Xuân Độ đột nhiên ngưng tụ, còn Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, mang vẻ châm biếm mờ nhạt.
Nụ cười của Lê Thần Vũ thực sự rất khiêu khích.
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Lê Thần Vũ càng lúc càng lạnh lẽo.
“Lê Thần Vũ, tại sao anh ta cũng tới?” Lê Kim Huyên bên cạnh Trần Xuân Độ cũng để ý thấy sự có mặt của Lê Thần Vũ.
“Không phải chỉ có anh ta tới…” Trần Xuân Độ đột nhiên nói.
Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, cô liếc nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra không chỉ có Lê Thần Vũ cũng tới, mà họ hàng thân thích của nhà họ Lê đều tới và ngồi cách Lê Thần Vũ không xa.
Ngoại trừ Lê Hồng, người nhà họ Lê hầu như đều đến đông đủ.
Lê Kim Huyên nhìn họ hàng thân thích của Lê Thần Vũ, đôi mắt đẹp lóe sáng, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Cơ thể yêu kiều của Lê Kim Huyên khẽ run lên, cô không có ấn tượng tốt với họ hàng thân thích của nhà họ Lê này!
Cô còn nhớ rõ, chính những người này khi đó đã cùng với thế hệ sau đã đuổi cô và ba mình ra khỏi nhà họ Lê!
Cô làm sao có thể quên được, ánh mắt khinh bỉ và xem thường của những người thân thích kia nhìn cô khi cô và ba mình bị nhà họ Lê đuổi ra khỏi cửa!
Sau khi đến Yên Kinh, cô vẫn luôn cố gắng không nhớ lại những ký ức đau buồn. Cho tới giờ phút này, nhìn thấy những kẻ xấu xa đã đuổi mình ra khỏi dòng họ trước đây, Lê Kim Huyên có thể có sắc mặt tốt được sao?
Nữ thần tổng giám đốc cắn chặt đôi môi đỏ mọng, dường như sắp cắn nát da thịt.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng sự tức giận và kích động trong đôi mắt đẹp đã phản bội cô.
Lê Kim Huyên trước giờ luôn là người có lý trí, nhưng có ngày lại trở nên bốc đồng như vậy, có thể tưởng tượng được rằng những người đó đã gây ra bao nhiêu tổn thương đến cho Lê Kim Huyên!
Móng tay của nữ thần tổng giám đốc cắm sâu vào da thịt, hai tay nắm chặt, thân thể run rẩy dữ dội vì kích động.
Cũng vào lúc này, đột nhiên, một đôi tay to dày và ấm áp nắm lấy đôi tay mảnh mai, trắng trẻo của nữ thần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!