Chương 490
“Cảm ơn.” Sự nóng bỏng trên gương mặt Tô Loan Loan đã giảm đi phần nào, trong lòng cô lúc này vô cùng hổ thẹn.
Nhưng khi Tô Loan Loan cầm lọ thuốc màu tím nhìn lướt qua, nhất thời sửng sốt, nhìn về phía Trần Xuân Độ.
“Sao anh cũng có thứ này?” Ống thuốc màu tím trong tay Tô Loan Loan phát ra ánh sáng màu tím, một loại ánh sáng rạo rực hấp dẫn mê người, tràn đầy sức hấp dẫn thần bí khiến người ta gần như có thể mê muội.
Màu tím tượng trưng cho sự cao quý và thần bí. Tô Loan Loan làm sao cũng không ngờ, ống thuốc kỳ diệu từng khiến cô vô cùng xao động lại xuất hiện trong tay Trần Xuân Độ.
Tô Loan Loan hết sức ngạc nhiên, đối với việc Trần Xuân Độ đột nhiên đem ống thuốc tím ra, có thể nói cô không có chút ngờ trước.
Cả người Tô Loan Loan đều ngây dại, Trần Xuân Độ có thể tiện tay lấy ra ống thuốc màu tím, Trần Xuân Độ và ông chủ bí ẩn của cô rốt cuộc có quan hệ thế nào?
“Chỉ là một ống thuốc thôi, có gì đáng phải kinh ngạc.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói, vẻ mặt dửng dưng.
Nhưng anh không nói cho Tô Loan Loan biết giá trị của ống thuốc này. Cùng với hai ống thuốc mà cô dùng lần trước, nhất định ngoài sức tưởng tượng của cô. Đó là một con số thiên văn!
Mười tập đoàn dược phẩm sinh học hàng đầu ở hải ngoại, từng chỉ vì một ống thuốc như vậy cũng đã sắp đánh nhau khi đó!
Điều này cho thấy tầm quan trọng của hai loại thuốc này.
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ hầu như không do dự cho Tô Loan Loan dùng ống thuốc này để chữa lành vết thương.
Nếu Thanh Niên có ở đây, nhất định sẽ trố mắt nghẹn họng, rất có thể sẽ đấm ngực giậm chân, mắng chửi Trần Xuân Độ đang phung phí của trời.
Tô Loan Loan cũng không biết giá trị thực sự của ống thuốc này, nhưng cô biết ống thuốc này rất hữu ích trong việc chữa trị vết thương.
Đây là loại thuốc chữa trị vết thương kỳ diệu nhất mà Tô Loan Loan từng thấy. Sau lần đầu khi Thanh Niên đưa cô uống, hôm sau tỉnh dậy đã khỏe như voi, đã khiến cô hết sức ngạc nhiên.
Thuốc mà Thanh Niên đau lòng không nỡ như vậy, Trần Xuân Độ lại lấy ra một ống khác, Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ nói: “Tôi biết một người, anh ta cũng từng cho tôi loại thuốc này. Anh và anh ta là quan hệ như thế nào?”
“Tôi không biết cô đang nói tới ai.” Trần Xuân Độ thản nhiên đáp lại.
Trần Xuân Độ nói xong thì thở ra một hơi, chậm rãi xoay người, cầm cọ lên, chuẩn bị sơn tường.
“Anh, sao lại phải giúp tôi như vậy? Chẳng lẽ anh không ghi hận tôi trước đây luôn muốn tra ra thân phận của anh sao?” Tô Loan Loan nắm chặt ống thuốc màu tím, đứng dậy, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Tay cầm cây quét sơn của Trần Xuân Độ chợt ngừng lại một lát, trong mắt anh lóe lên vẻ trầm tĩnh sâu sắc, giọng điệu hờ hững: “Nể tình cô hết lòng hết dạ vì Kim Huyên, tôi trước giờ chưa từng để bụng, cũng không có ý định truy cứu… Huyết tộc cô gặp phải hôm nay, hiện giờ còn lâu cô mới có thể động tới được, trừ phi cô có thể hấp thụ hoàn toàn hiệu lực của ống thuốc này.”
“Thời gian không còn sớm nữa, cô còn không quay lại, hũ giấm Kim Huyên chắc chắn sẽ nghĩ rằng hai chúng ta đang làm chuyện mờ ám.”
Giọng nói của Trần Xuân Độ truyền vào tai Tô Loan Loan, Tô Loan Loan nắm chặt ống thuốc, mỗi lời nói của Trần Xuân Độ đều in sâu vào tâm trí cô.
Hơi thở của cô ấy khó mà bình tĩnh lại, dù sao đang đứng trước mặt mình là Long Vương, dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường của Trần Xuân Độ không tốt mấy, nhưng bây giờ giọng điệu của Trần Xuân Độ so với ngày thường thật tưởng chừng như hai người!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!