Chương 479
Cặp đồng tử đó đụng vào ánh mắt dữ tợn của Dracula. Gã ta vừa nhìn vào đó thì nội tâm đã không tự chủ được mà run rẩy!
“Hoá ra là thiêu đốt tiềm năng sinh mệnh, ông nghĩ mình có năng lực giết tôi sao?” Trần Xuân Độ khinh thường cười lạnh: “Còn nữa, cho dù tôi tha cái mạng cho ông thì ông có thể sống được bao lâu?”
Trần Xuân Độ vừa nói lời này, sắc mặt Dracula càng thêm khó coi. Thực sự anh hiểu rất rõ về Huyết tộc. Hành động hiến tế sinh mạng của Dracula để cưỡng chế đề thăng thực lực chẳng khác nào tự sát!
Bất cứ thứ gì đều phải trả một cái giá thật lớn… Sở dĩ sức chiến đấu của Dracula có thể tăng lên một cách kinh khủng chỉ trong thời gian ngắn như vậy là bởi vì gã ta đã hy sinh sinh cơ để đổi lấy. Chờ đến khi tiềm năng sinh mệnh của Dracula tiêu hao hoàn toàn, tự nhiên sinh mệnh cũng sẽ đi đến tận cùng.
Trong mắt Trần Xuân Độ, hành động này thật sự là tốn công vô ích! Chẳng khác nào đang tự sát!
Mà vẻ mặt của Dracula lại càng thêm xấu xí dữ tợn, xám xịt đến mức hoàn toàn mất hết vẻ anh tuấn tiêu sái trước đó, chỉ có thể khiến người khác sởn cả gai ốc, tâm thần run rẩy.
“Rống!” Dracula không ngừng gào thét, hai tay hoá thành lợi trảo sắc bén không ngừng vung vẫy. Móng tay trở nên đen kịt và sắc bén, thậm chí còn hơi cong cong. Thời khắc này, ai có thể liên tưởng dã thú hình người như gã ta với vị quý tộc cao quý ưu nhã kia là cùng một người được đây!
“Đinh đinh đinh!” Khi tiềm năng sinh mệnh không ngừng tiêu hao, thực lực của Dracula liên tục tăng lên, hầu như là nhanh chóng đạt đến một độ cao khó mà tưởng tượng nổi!
Đồng thời, tuy rằng Trần Xuân Độ cầm tia sáng đen trong tay nhưng dưới thế tiến công không ngừng của Dracula, anh dần dần rơi vào thế hạ phong… Mỗi khi lợi trảo của gã ta chạm vào tia sáng đen, tia lửa văng khắp nơi tựa như hai thanh binh khí sắc bén cường đại nhất va chạm!
“Làm sao bây giờ? Hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm!” Lê Kim Huyên đứng trong khách sạn chứng kiến toàn bộ cảnh tưởng này, trong lòng vô cùng sốt ruột, cô đi vòng quanh tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Sau khi nhìn thấy thân thủ của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên lập tức khẳng định được anh chính là người thần bí vẫn luôn giúp mình trước kia. Khi nhìn thấy người thần bí rơi vào thế hạ phong, đương nhiên Lê Kim Huyên lo lắng không thôi.
“Tổng giám đốc Lê, hết thảy vẫn chưa rõ ràng, cô bình tĩnh một chút.” Tô Loan Loan vội vã nói.
“Tô Loan Loan, cô có biện pháp gì sao?” Bỗng nhiên Lê Kim Huyên quay đầu lại, cô nhìn về phía Tô Loan Loan hỏi.
Tô Loan Loan lập tức ngẩn ra, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Lê Kim Huyên tiếp tục lẩm bẩm: “Mặc kệ anh ấy có phải là người thần bí kia hay không, anh ấy đã cứu chúng ta, chúng ta không thể mở to mắt nhìn anh ấy rơi vào nguy cơ!”
Nghe Lê Kim Huyên nhẹ nhàng nói, khoé môi Tô Loan Loan cong lên tạo thành một nụ cười bất đắc dĩ. Đương nhiên cô ta không thể nói cho Lê Kim Huyên biết, cái người mà Lê Kim Huyên xem là người thần bí kia chính là một nhân vật vô song giẫm chân một phát cũng đủ để khiến toàn bộ nước C chấn động!
Nếu thật sự đúng như những gì Lê Kim Huyên nói, ngay cả anh mà cũng rơi vào nguy cơ, vậy thì Huyết tộc kia không một ai có thể đối phó được! Nói là thiên hạ vô địch cũng không quá đáng chút nào!
Tô Loan Loan nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, cô ta không tin Trần Xuân Độ lại không địch nổi Huyết tộc. Chẳng qua cô ta vẫn có chút khó hiểu, không biết rốt cuộc Trần Xuân Độ hành động như vậy là muốn làm gì?
Đúng lúc này, bỗng nhiên sắc mặt của Tô Loan Loan biến đổi, cả người trở nên ngây dại!
Cô ta quan sát sân cỏ ở ngoài khách sạn một cách chăm chú, hô hấp dồn dập, nội tâm khó mà bình tĩnh nổi!
Tô Loan Loan trợn to hai mắt. Qua một lúc lâu, cô ta mới phản ứng được, bèn hô to lên: “Tổng giám đốc Lê, cô nhìn kìa!”
Nghe Tô Loan Loan gọi, Lê Kim Huyên chợt định thần. Cô nhìn về phía ngón tay của Tô Loan Loan đang chỉ, lập tức chứng kiến thế cục trên sân cỏ ở bên ngoài đã thay đổi!
“Phụt!”