Chương 451
Bào Vũ gật đầu, bỗng nhiên cô ta thoáng nghĩ tới điều gì, nhìn qua Đào Lương thận trọng mở miệng: “Hội trưởng Đào, lẽ nào chúng ta thực sự để Trương Bảo Thành tham gia Chung Cực Tam Đao sao?”
Hội trưởng Đào liếc mắt nhìn Bào Vũ, trong con ngươi lộ vẻ rét lạnh, ông ta khẽ quát: “Đây là chuyện cô nên hỏi à?”
Cơ thể mềm mại của Bào Vũ run lên, lúc này mới phản ứng lại được, cô ta lập tức cúi đầu nói: “Vâng, tôi biết sai rồi.”
Hội trưởng Đào quay đầu nhìn Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đang rời đi, một lát sau ông ta chậm rãi thở dài: “Trương Bảo Thành là lãnh đạo trực tiếp của tôi, làm sao tôi có thể không cho phép được đây?”
Đào Lương nói xong thì không khỏi tự giễu bật cười, chỉ cảm thấy mình đường đường là hội trưởng của hiệp hội đổ thạch vậy mà lúc này lại bị kẹp giữa Kinh và Trương Bảo Thành, quả thật rất khó xử. Mặc kệ ông ta làm cái gì thì đều rất khó trọn vẹn cả hai bên.
Có lẽ ông ta là vị hội trưởng hiệp hội đô thị khổ sở nhất trong lịch sử rồi!
Lúc này, không chỉ Đào Lương nhìn theo phương hướng Trần Xuân Độ biến mất mà trong đám người còn có một bóng dáng khác đang nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ với vẻ lạnh lẽo, trên gương mặt anh tuấn lãnh đạm chợt hiện lên một tầng âm u mờ nhạt.
“Cậu Lê, chúng ta về sao?”
Một người đàn ông tráng kiện đi tới bên cạnh Lê Thần Vũ cung kính mở miệng hỏi.
Hồi lâu sau, sắc mặt Lê Thần Vũ mới bình tĩnh trở lại. Anh ta lẩm bẩm: “Ngay cả Chung Cực Tam Đao cũng không muốn tham gia… vậy tại sao anh lại tới đại hội đổ thạch?”
Ngay cả Lê Thần Vũ luôn có cảm giác bản thân nắm trong tay hết thảy lúc này nội tâm cũng không nhịn được mà run rẩy. Anh ta hoàn toàn không nghĩ tới Trần Xuân Độ lại bỏ qua danh ngạch Chung Cực Tam Đao, điều này làm nét mặt anh ta sinh ra một tia âm trầm.
Sau khi được Lê Hồng rèn giũa, so với thời điểm còn ở thành phố T thì đã lâu rồi Lê Thần Vũ không có tâm trạng thấp thỏm và dễ bị Trần Xuân Độ chọc giận như vậy.
“Chỉ cần anh đã đến Yên Kinh thì nhất định sẽ bị tôi giẫm nát dưới lòng bàn chân, báo mối nhục cụt tay.” Lê Thần Vũ chậm rãi nói.
Dứt lời, Lê Thần Vũ quay người sang chỗ khác. Trong vòng vây chặt chẽ, bóng dáng anh ta dần dần biến mất… … Chiếc xe màu đen lướt nhanh trên đường phố, Trần Xuân Độ vừa đánh tay lái vừa ngửi được một hương thơm nhàn nhạt như hương hoa lan. Anh thường xuyên nhìn vào kính chiếu hậu ở trong xe, liếc qua Lê Kim Huyên ngồi đằng sau.
Từ khi tiến vào xe đến giờ, nữ thần tổng giám đốc vẫn luôn lâm vào trầm tư. Đôi mắt to trong veo như làn nước thu vẫn còn loé lên tia sáng kỳ dị, không biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên giọng nói mang theo sự dò xét của Trần Xuân Độ thận trọng vang lên: “Kim Huyên, em đang nghĩ gì vậy?”
Lê Kim Huyên khẽ nâng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, bất thình lình cất lời: “Con dao găm của anh để ở đâu vậy? Tôi có thể xem không?”
Trần Xuân Độ hơi sửng sốt: “Kim Huyên, bỗng dưng em muốn xem cái đó làm gì? Con dao đó rất sắc, nếu không cẩn thận thì em sẽ bị thương…”
Biểu hiện của Trần Xuân Độ vô cùng tự nhiên, mà khi Lê Kim Huyên hỏi về dao găm Long Nha, theo bản năng trong lòng Trần Xuân Độ dâng lên sự cảnh giác mãnh liệt.
Đương nhiên Lê Kim Huyên không biết rõ về… dao găm Long Nha. Ở hải ngoại, mỗi khi dao găm Long Nha xuất hiện thì chắc chắn sẽ kéo theo một trận gió tanh mưa máu!
Đối với vô số nhân vật siêu cấp, quân phiệt quốc tế và các thế lực ở hải ngoại… dao găm Long Nha đại biểu cho Long Vương!