Chương 443
Ông ta thua hoàn toàn! Với cách là hội trưởng hiệp hội đổ thạch tiếng tăm lừng lẫy, ông ta lại thua Trần Xuân Độ, một sự tồn tại vô danh như vậy!
Sau khi một tiếng gõ quyết định bán ra viên đá thô thứ bảy, Trần Xuân Độ đột nhiên quay người lại, nhìn Trương Bảo Thành.
Ánh mắt này, ý tứ sâu xa, khiến trong lòng Trương Bảo Thành run rẩy, ánh mắt này khiến ông ta đột nhiên nhớ đến những lời xem thường, mỉa mai mà ông ta nói với Trần Xuân Độ lúc trước, lúc này, Trần Xuân Độ dùng ánh mắt này, trực tiếp phản kích lại!
“450 tỷ.” Lúc viên đá thô cuối cùng được bán ra, Bào Vũ ở bên cạnh Trương Bảo Thành lẩm bẩm, cả người cô ta đều đần ra, ánh mắt dại ra, cả người giống như hóa thạch vậy.
Trần Xuân Độ làm được rồi, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủ, anh đã hoàn thành mục tiêu!
Một mục tiêu nhỏ, 300 tỷ mà thôi! Thật sự giống như anh nói, anh làm được rồi!
Không chỉ như vậy, anh không chỉ hoàn thành mục tiêu, thậm chí còn vượt một nửa mục tiêu này! Hoàn thành vượt mục tiêu!
Tất cả những lời chế giễu lạnh lùng của Trương Bảo Thành lúc trước, vào giây phút này, điều bị vỡ nát Trần Xuân Độ dùng sự thật cho Trương Bảo Thành một cái tát mạnh!
Cuối cùng, Trần Xuân Độ chậm rãi quay người lại, vẻ mặt của anh lúc này không có một chút kích động, hưng phấn, mà là bình tĩnh, bình tĩnh một cách sâu xa, khiến anh đứng ở đó, vô số ánh mắt rơi trên người anh mà không thể nhìn thấu anh, giống như sa mạc lớn, giây phút này, cả người Trần Xuân Độ tràn ngập ý tứ sâu xa, sự kiêu ngạo, ngông cuồng thường ngày trên người anh được cởi bỏ, khí chất trên người được thay thế bằng sự sâu xa khó lường.
“300 tỷ, khó không?” Trần Xuân Độ nhìn Trương Bảo Thành, khẽ cười, thờ ơ nói.
Mà cả người Trương Bảo Thành bất động, trên mặt ngập tràn sự không thể tin được, sắc mặt tái nhợt, vô lực, cả người giống như vì rùng mình mà không ngừng run rẩy kịch liệt!
“Không thể nào!” Trương Bảo Thành không ngừng lắc đầu, cho dù ông ta tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, cho dù ông ta tận mắt nhìn thấy Trần Xuân Độ bán ra từng viên đá thô, nhưng ông ta vẫn không thể chấp nhận, bản thân mình vậy mà lại thua!
Cả 300 tỷ, nếu như đổi thành bản thân mình, muốn kiếm được 300 tỷ trong đại hội đổ thạch, cần bao lâu, cần bao nhiêu ngày! Mà Trần Xuân Độ, chỉ tốn mấy tiếng đồng hồ, còn chưa đến một ngày!
Ánh mắt của Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ông ta không có cách nào để chấp nhận, không thể chấp nhận mình không phải thua một thế hệ lớn tuổi đã xuất sơn nào đó, mà lại thua Trần Xuân Độ, một tên tiểu tử trẻ tuổi như vậy! Cái này bảo ông ta sao có thể nhẫn nhịn được cục tức này!
“Ông thua rồi.” Trần Xuân Độ hờ hững lên tiếng, nói ra ba từ, ba từ này tuy súc tích, nhưng lại nặng như núi Thái Sơn, lập tức khiến mặt Trương Bảo Thành đỏ bừng, trở nên vô cùng nhếch nhác!
Trương Bảo Thành đứng ở đó, ở xung quanh từng ánh mắt lần lượt rơi trên người ông ta, khiến Trương Bảo Thành vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa!
Mà ba chữ kia của Trần Xuân Độ, chói tai giống như một con dao sắc bén, đột nhiên đâm thẳng vào ngực của Trương Bảo Thành, ngực của ông ta vô cùng khó chịu, mình đường đường là một hội trưởng của hiệp hội đổ thạch, lại thua cái loại mặt trắng, ở rể bất tài như Trần Xuân Độ!
Hai mắt của Trương Bảo Thành nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ông ta càng nghĩ càng tức, cuối cùng cổ họng đột nhiên trở nên ngọt, ngẩng đầu phun ra một ngụm máu tươi, sương máu ngập tràn, “bịch” một tiếng, cơ thể ngã xuống đất!
Xung quanh xôn xao, rất nhiều khách mời đều cảm thấy bất ngờ, kinh ngạc, hội trưởng Trương nôn ra máu rồi ngất đi!