CHƯƠNG 362 KHÔNG THỂ NÀO XẢY RA CHUYỆN NÀY
Trước đây mình còn khinh thường anh ta! Mẹ kiếp đúng là tự tìm chỗ chết mà!
Mà sau khi bước ra khỏi khuôn viên nhà họ Trương, bước chân của Trần Xuân Độ đột nhiên dừng lại, anh loạng choạng suýt ngã xuống đắt.
Trần Xuân Độ khit mũi, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ đột nhiên trắng bệch ra!
Đúng lúc này, một chiếc ô tô đang đậu bên đường chậm rãi tiến lại gần và dừng lại trước mặt Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ kéo cửa ra rồi ngồi vào.
“Mọi chuyện thế nào?” Một người ngồi ở hàng ghế trước hỏi, người đó không phải ai khác mà chính là một trong những đặc công dưới quyền của Trạm trưởng Lý.
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Trần Xuân Độ đã trở lại bình tĩnh và thờ ơ như trước, chỉ có điều khóe miệng khẽ co giật mới để lộ việc anh chưa thể bình thản được.
“Không sao, trở về chỗ an toàn đi.” Anh nói.
“Chỉ một mình mà xông vào giết người, nhuộm đỏ cả toàn thân thế này là hành động thất bại rồi đúng không?” Một người đặc công khác hừ lạnh, giọng điệu không máy thân thiện.
Ai mà tin được trạm trưởng Lý dẫn theo biết bao nhiêu người giỏi giang đều thất bại, bị phục kích và tóm gọn, còn Trần Xuân Độ chỉ có một mình … lại có thể thành công?
Người đàn ông đó lại nói, giọng điệu có chút mỉa mai: “Không thể so sánh nhà họ Trương với nhà họ Đỗ được… Nhà họ Đỗ không có một vị trưởng lão nào ở thành phố T, còn nhà họ trương thế lực vô cùng hùng hậu… nhưng mà thoát ra được cũng coi như anh có bản lĩnh rồi.”
Khi người đó vừa dứt lời thì không gian bên trong xe đột nhiên lạnh như băng, thậm chí nhiệt độ dường như đang giảm mạnh!
“Không nói chẳng ai bảo anh bị câm đâu.” Trần Xuân Độ lạnh lùng nói.
Người đàn ông cười khổnh một cái, chiếc xe lại tiếp tục yên lặng.
Nhưng sắc mặt của anh ở dưới lớp mặt nạ càng ngày càng trở nên nhợt nhạt hơn.
Cục Cảnh sát thành phố T, Văn phòng điều tra hình sự.
Diệp Thái Linh ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào một bức ảnh trên màn hình và nhíu chặt hàng lông mày.
*Đôi trưởng Diệp, người này có lai lịch không hề tầm thường. Anh ta đã vào đồn cảnh sát máy lần mà lại có thể ung dung bước ra ngoài không có vấn đề gì, nghe nói có mấy lần còn kinh động đến cục trưởng nữa cơ.” Bên cạnh một người đồng nghiệp của Diệp Thái Linh nói.
Cô ta gật đầu hỏi: “Đã hỏi bên phía Yên Kinh chưa, dạo gần đây anh ta hoạt động ở đâu?”
Người đồng nghiệp lắc đầu, “Nghe nói anh ta xuất hiện máy lần ở đại hội đỗ thạch, nhưng không có trích xuất camera giám sát… Hôm nay đột nhiên mắt dấu… đội trưởng Diệp, rốt cuộc anh ta có gì đặc biệt mà cô đã điều tra mấy tháng trời rồi.”
Cô ta hơi sửng sốt một chút, khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ nghiêm túc nói: “Anh ta có chuyện liên quan đến nhiều vụ án giết người … nhưng vẫn không có chứng cứ xác thực.”
“Người này có gì đặc biệt mà khiến đội trưởng Diệp cứ day dứt mãi không muốn buông bỏ vậy?” Đồng nghiệp nửa đùa nửa thật nói.
Diệp Thái linh hơi ngạc nhiên, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng anh chàng đó trêu đùa mình … khiến khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của cô ta như phủ một làn sương mỏng.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại cố định màu đen ở trên bàn làm việc trước mặt cô ta đột nhiên vang lên gấp gáp, vang vọng trong căn phòng này!
Sắc mặt của Diệp Thái linh thay đổi … chỉ có thể là một vụ án nghiêm trọng … chiếc điện thoại có định màu đen này đã lâu không vang lên tiếng chuông rồi!
Diệp Thái Linh liếc mắt nhìn điện thoại cố định màu đen, không chút do dự cầm lên.
“Nơi này là Tổng cục thành phồ T.” Diệp Thái Linh lên tiếng.
“Diệp Thái Linh.” Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói tràn đầy uy nghiêm truyền vào trong tai Diệp Thái Linh.
Diệp Thái Linh sửng sốt, kinh ngạc cắt lời: “Cục trưởng?”
Đối với giọng nói này, Diệp Thái Linh không thể quen thuộc hơn nữa, người này chính là Cục trưởng.”
“Là tôi.”
“Cục trưởng, có chuyện gì mà không thể gọi vào điện thoại di động của tôi, vì sao lại gọi vào điện thoại cố định này, đã rất lâu điện thoại cố định này không đồ chuông rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh hơi lộ vẻ nghỉ ngờ.
“Bởi vì có một vụ án cần cô xử lý.” Giọng điệu Cục trưởng đột nhiên ngưng lại, tăng thêm nét nghiêm nghị.
“Vụ án gì?” Diệp Thái Linh nghe thấy Cục trưởng nói như vậy, trong lòng càng nghỉ ngờ hơn, cô ta không hiểu, rốt cuộc là vụ án gì mà phải gọi vào điện thoại cố định màu đen này.
“Chắc hẳn khi cô mới nhậm chức ở đây, không ai nói rõ về điện thoại cố định màu đen này cho cô, mạng lưới điện thoại của chúng ta đều được mã hóa… mà chỉ có vụ án đạt đến mức độ tương đối nghiêm trọng mới sẽ sử dụng điện thoại cố định màu đen này.” Giọng điệu Cục trưởng nặng nề nghiêm túc, khiến Diệp Thái Linh dần dần nhận ra có cái gì đó không thích hợp.
*Tôi đang mở cuộc họp tại Cục cảnh sát Yên Kinh, trong thời gian ngắn không đến kịp, vì vậy bắt đắc dĩ phải sử dụng điện thoại cố định màu đen này…” Cục trưởng nói đến đây, bất chợt giọng điệu trở nên nghiêm trọng hơn: “Diệp Thái Linh, nếu như lần này giải quyết không tốt, rất có thể tôi không giữ nổi chức Vụ này.”
Diệp Thái Linh chợt giật mình: “Cục trưởng, lời này có ý gì?”
“Lần này, toàn bộ Cục cảnh sát, chỉ sợ cũng chỉ có cô mới có thể làm được.” Cục trưởng thở dài một hơi: “Vụ án này, tôi sẽ điều một số cảnh sát đến phối hợp với cô, vụ án này ảnh hưởng to lớn, dù thế nào cũng không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng không cách nào tưởng tượng nổi cho thành phố T…”
Diệp Thái Linh nghe thấy lời nói của Cục trưởng… thì càng thêm nghi hoặc, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, hỏi: “Cục trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”