CHƯƠNG 300: CHIẾN THẦN YÊN KINH TRƯỚC KIA.
Không khí càng ngày càng yên tĩnh, mơ hồ còn có thể nhận ra sự nghiêm túc nặng nề.
Hư không yên lặng, bầu không khí không khỏi ngột ngạt, Trương Bảo Thành bên cạnh sắc mặt hơi đổi, khẽ nói với Lê Kim Huyên: “Tôi chưa từng thấy cậu ta như vậy, cảm giác… rất đáng sợ.”
Lê Kim Huyên nhíu mày, kìm nén nỗi sợ trong lòng, bước lên một bước, mở miệng nói: “Anh ta là cấp dưới của tôi, anh ta làm điều gì không đúng, là do tôi không biết cách dạy dỗ…”
Lê Kim Huyên còn chưa nói xong, một âm thanh lạnh lùng dữ tợn bắt chọt vang lên: “Ngậm miệng!”
Trong lòng Lê Kim Huyên vô thức run lên, đôi mắt đẹp đầy kinh ngạc, cô bị vị tướng ngắt lời.
Cô còn muốn giúp Trần Xuân Độ giải thích gì đó, bởi vì không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Cô lo lắng cho Trần Xuân Độ… dù sao vị tướng này cũng là tướng lĩnh cấp cao đến từ quân đội Yên Kinh, cũng không phải binh lính bình thường.
Trương Bảo Thành lôi cánh tay trắng nõn của Lê Kim Huyên lại, lắc đầu với cô, bảo cô đừng nói nữa.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ, cô vừa tức vừa lo lắng.
Trần Xuân Độ đứng ở đó, dường như không hề cảm nhận được lo lắng của Lê Kim Huyên cũng như sự ép sát của vị tướng.
“Tôi đang hỏi cậu.” Thấy Trần Xuân Độ không nhìn mình, ánh mắt lạnh lùng của ông ta càng trở nên sâu thẳm.
Trần Xuân Độ liếc nhìn ông ta, đột nhiên hỏi ngược lại: “Chà, tôi nói này… Tôi thiếu tiền ông sao?” Trần Xuân Độ phả một hơi thuốc, bình tĩnh hỏi.
Ông ta lắc đầu.
Trần Xuân Độ tiếp tục hỏi: “Vậy tôi và ông có thù sao?”
Ông ta hơi sững sờ, tiếp tục lắc đầu.
“Vậy con mẹ nó, ông nhìn chằm chằm ông đây, cứ cắn không buông, mẹ nó, vậy là ông muốn gây chuyện gì? Chết tiệt!” Trần Xuân Độ không thể nhịn được nữa, anh nhìn về phía vị tướng chửi ầm lên.
Vùi Toàn bộ những người có mặt, Lê Kim Huyên, Trương Bảo Thành… thậm chí Tô Loan Loan, tất cả đều choáng váng. Trần Xuân Độ điên rồi hả? Anh có biết người mà anh mắng là ai không… Đây chính tướng lĩnh cấp cao của quân đội Yên Kinh… là nhân vật tối cao của thủ đô. Ở Yên Kinh, có ai dám vô lễ… với ông ta như thế? Đây đúng là chán sống muốn chết mà.
“lm ngay, vị này là tướng Lý của quân đội Yên Kinh, không được vô lễ!” rết cuộc Lê Kim Huyên không nhịn được nữa, vội nhắc nhở.
Trần Xuân Độ đánh giá tướng Lý trước mặt mình một chút, vẻ mặt không tin, lúc lâu sau mới ngượng ngùng cười nói: “Ò, là tướng Lý hả… Tôi nói mà, vừa thấy mặt đã cảm nhận được sự kiêu ngạo trên người ông…”
Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên đều sắp hóa đá… Lê Kim Huyên khóe miệng run rầy… sự kiêu ngạo… cuối cùng anh đang khen người hay đang mắng người thế?
Tướng Lý vẫn trầm mặc bình tĩnh, ánh mắt hết sức sâu thẳm và không khỏi nghi hoặc… khí chất người đàn ông trước mặt rất giống hắn năm đó… Chỉ là khi đó, mình còn là một binh lính bình thường không có danh tiếng, mà hắn đã sớm là chiến thần vô địch… dù có tung hoành Yên Kinh cũng không ai làm gì được.
Nhưng năm đó, hắn hoàn toàn khác biệt với tên nhãi nhép trước mắt này…, hắn hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất Yên Kinh hiện nay… Mà tên nhãi trước mắt chẳng qua chỉ là một tên ở rễ nhỏ bé, ăn bám mà thôi.
Khí chất hai người tương tự, nhưng thân phận hoàn toàn khác biệt, một người ở tít trên cao không ai bì nổi… Một người, trong mắt tướng Lý không khác gì phế vật.
“Rốt cuộc động tác ném qua vai vừa rồi là ai dạy cậu, người đó ở đâu?” Tướng Lý chậm rãi mở miệng, giọng điệu đầy hàm ý. Ánh mắt kia dường như có thể nhìn thấu Trần Xuân Độ.
“Không biết, vô thức xuất ra thôi.” Trần Xuân Độ vẻ mặt mờ mịt.
“Vô thức?” Hai con ngươi tướng Lý co rụt lại, giọng điệu chợt mang theo vẻ chắc chắn, nghiêm nghị chậm rãi mở miệng: “Đừng… gạt tôi.”
“Tôi lửa ông làm gì?” Trần Xuân Độ vẻ mặt bình tĩnh, nhếch miệng.
Tướng Lý nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ lúc lâu, bỗng mở miệng: “Đây là cơ mật của quân đội Yên Kinh tôi, cậu vô thức có thể xuất ra… Lời này, cậu tin sao?”
Tướng Lý vừa dứt lời, vẻ mặt Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên lập tức thay đổi, cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run lên bần bật, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ chợt trở nên phức tạp, không thể tưởng tượng nổi.
Ánh mắt Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ mang theo ánh sáng kì dị, không biết suy nghĩ cái gì.
“Cơ mật quân đội Yên Kinh?” Lê Kim Huyên lẫm bẩm máy lần, nhìn về phía Trần Xuân Độ, dường như cô đã hiểu ra điều gì.
Tướng Lý chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, đây không chỉ là cơ mật quân đội Yên Kinh… chiêu ném qua vai uy lực khủng khiếp này là chiêu thức đã được đội đặc công của quân đội Yên Kinh cải tiến.
Quân Thể Quyền của đội đặc công, là Quân Thể Quyền áp đảo quân đội Yên Kinh… Nghe đồn Quân Thể Quyền của đội đặc công đã được vị chiến thần vô địch đó cải tiến, từng chiêu đều mang theo uy lực khủng khiếp.
Đây là cơ mật đội đặc công, chỉ có thành viên đội đặc công mới có thể có được Quân Thể Quyền đã được cải tiến này.
Cho nên, ánh mắt Tô Loan Loan bên cạnh nhìn Trần Xuân Độ lóe lên ánh sáng khó hiểu, ánh mắt cô mang theo kinh ngạc, thế nào cô cũng không nghĩ ra… Trần Xuân Độ lại có thể sử dụng Quân Thể Quyền trong truyền thuyết kia.
Tô Loan Loan nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt nóng bỏng, trong lòng cô lập tức nổi lên suy nghĩ to gan… Trần Xuân Độ lại có thể nắm giữ chiêu ném qua vai đã được đội đặc công đặc biệt cải tiến… Vậy có phải anh đã từng là thành viên của đội đặc công hay không?
Nhưng ý nghĩ này vừa nỗi lên đã nhanh chóng bị Tô Loan Loan gạt bỏ, vì cô nhớ rõ nhiều thành viên đội đặc công, xuất ngũ hoặc là hi sinh… đều không có người như Trần Xuân Độ.
Vậy sao anh biết được chiêu này?
Không chỉ vậy, Lê Kim Huyên cũng nghĩ như Tô Loan Loan, đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, mang theo vẻ phức tạp… tên này thế mà lại có liên quan đến quân đội Yên Kinh sao?
Cuối cùng anh còn có bao nhiêu bí mật mà mình không biết?
“Chỉ một chiêu ném qua vai cũng có thể trở thành cơ mật quân đội Yên Kinh… Vậy tôi thật quá lợi hại rồi.” Trần Xuân Độ ngậm lấy điều thuốc, vẻ mặt thư thái, nói tới nói lui, đáp lại Tướng Lý với dáng vẻ vô lại, bất cần.
Tướng Lý nhìn Trần Xuân Độ chằm chằm, khi nhìn thấy động tác quen thuộc này, trong lòng ông ta…
không khỏi giật mình. Ông ta đã quá quen với động tác này, giây phút này, bóng dáng Trần Xuân Độ dường như trùng khớp với vị tôn thần đó… đôi mắt ông ta trở nên sâu thẳm… ký ức nhiều năm trước thi nhau hiện lên.
Năm đó, tướng Lý vẫn chỉ là một binh sĩ bình thường, nhưng đã từng có lần nhìn thấy vị chiến thần vô địch trong truyền thuyết đó.
Năm đó, người nói chuyện với chiến thần vô địch đó là lãnh đạo cấp cao của thủ đô, một nhân vật có địa vị tối cao. Nhiều năm trước, khi nhìn thấy hắn tướng Lý đã rất ngưỡng mộ… mà người này dáng vẻ bình tĩnh tiêu sái, hai tay cắm túi quần, ngậm điều thuốc, nét mặt thoải mái, thậm chí còn có vẻ vô lại.
Vừa nhìn đã khiến tướng Lý cả đời khó quên, dù nhiều năm về sau, ông ta đã trở thành tướng lĩnh cấp cao, đã có chỗ đứng trong quân đội Yên Kinh, nhưng ông ta vẫn không quên được cảnh tượng khiến người ta kinh hãi đó.
Tướng Lý nhìn Trần Xuân Độ, âm thanh hùng hậu không thể nghi ngờ: “Hôm nay nếu cậu không đưa ra được lý do, vậy hãy đi theo tôi đi.”
“Tướng Lý!” Lê Kim Huyên biến sắc, vội kêu lên.
Mà tướng Lý lại đưa tay, một khí thế hết hết sức mạnh mẽ ùn ùn kéo đến bao phủ nơi này, cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run lẫy bẩy, dường như cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ trấn áp.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Trần Xuân Độ co lại, mơ hồ trầm xuống nhìn hết sức lạnh lùng sâu thẳm…
anh nhìn về phía tướng Lý, vẻ mặt lạnh lùng.
Trần Xuân Độ nhả một khói thuốc, lạnh lùng nói: “Tướng Lý, đây chuyện giữa tôi và ông, sao phải vạ lây người khác?”
Khóe miệng tướng Lý hơi nhếch lên, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn: “Tôi đang muốn người khác vạ lây đấy, cậu có thể làm gì được tôi?”
Dứt lời, hai nắm tay của Tướng Lý lập tức đánh tới phía sau mặt của Trần Xuân Độ.
Hư không rung động, tốc độ cú đắm này của tướng Lý quá nhanh, lại có tiếng thét xuất hiện.
“Không!” Nhìn thấy cảnh này, Lê Kim Huyên như muốn ngạt thở.
“Quân Thể Quyền!”
Tô Loan Loan đang ngồi ở trên ghế, đứng bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
Cô nhìn chằm chằm tướng Lý, ánh mắt đầy ngạc nhiên và phức tạp, trong lòng nỗi lên sóng to gió lớn.
Đây là Quân Thể Quyền tiêu chuẩn, còn là đã được đội đặc công cải tiền… Nhưng Tướng Lý xuất ra, lại có thể dùng uy lực lớn như vậy, kinh khủng như vậy.
Tô Loan Loan tự hỏi, bản thân cô cũng không thể đánh ra một quyền uy lực khủng khiếp như thế.
Hai con ngươi Tô Loan Loan co rút lại, uy lực của quyền này thật khó có thể tưởng tượng, có thể dễ dàng đấm thủng các thứ như tắm ván gỗ.
Mà quyền này của Tướng Lý đang đánh tới mặt Trần Xuân Độ, Tô Loan Loan muốn đi cứu Trần Xuân Độ, nhưng đã quá muộn.
Nhưng một giây sau, khi mọi người đều đang nơm nớp lo sợ cho Trần Xuân Độ, thì anh lại ngậm điều thuốc, chậm rãi nhả khói.