CHƯƠNG 224: ĐÓ LÀ NƯỚC TIỂU!
Bên ngoài biệt thự, mấy bóng đen này ẩn nấp ở trong màn đêm tối tăm, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ, dường như đều sắp bị không khí át hết rồi.
Một bóng đen trong đó đang lom khom ở lùm cây, bò đến bên cạnh một bóng đen, thấp giọng nói: “Đội trưởng, bọn họ rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, kêu chúng ta ở đây theo dõi… đây căn bản không lấy được tình báo hữu dụng.”
Một bóng đen trong đó nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu kiêu ngạo tự nhiên: “Lê Thần Yên bị giết, nhà họ Lê nhờ nhà họ Vương chúng ta điều tra hung thủ… Trương lão nói với tôi, đối tượng nghi ngờ của nhà họ Vương chỉ tính ở thành phố T đã có hơn trăm người, cả nhà họ Vương đều đã được điều động rồi… người chúng ta theo dõi, có hiềm nghi rất lớn?”
“Hiềm nghi rất lớn? Ai? Lê Duy Dương, hay là con tên dởm ờm làm nội trợ đó, chẳng lẽ là cô ả họ Lê đó?” Một bóng đen trong đó bật cười một tiếng.
“Im miệng, Lê Kim Huyên tuy bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê, nhưng thái độ nhà họ Lê đối với Lê Kim Huyên không biết như nào, cậu nói lời này, đang tìm chết à?” Bóng đen cầm đầu thấp giọng nói.
Người cầm đầu này chính là đội trưởng của tiểu đội điều tra này, con cháu của nhà họ Vương, Vương Ngô.
“Mẹ nó… Đây cũng quá ấy rồi… cái vóc dáng này!” Vương Ngô cầm ống nhòm, nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ trên tầng hai, chảy cả nước miếng.
Bọn họ tay cầm ống nhòm, nhìn thấy rõ ràng, trong một căn phòng ngủ ở tầng hai, tuy rèm cửa che đi phần lớn quang cảnh, nhưng góc nghiêng Lê Kim Huyên thay quần áo lại không bị che, thậm chí mỗi một động tác, đều vô cùng rõ ràng.
Không có ai sẽ ngờ, cách biệt thự khoảng trăm mét, sẽ có người ẩn nấp theo dõi, cầm ống nhòm xa, chìm chằm chằm động tĩnh bên trong biệt thự.
“Quả thật là một mỹ nhân… tôi còn chưa từng thấy vưu vật nào hoàn mỹ như vậy.” Vương Ngô gật đầu, cho dù là anh ta, cũng chưa từng thấy nữ thần thứ hai nào hoàn mỹ giống như Lê Kim Huyên!
Đây thật sự chính là vưu vật của nhân gian, trên người tập trung vô số sự sủng ái mà ông trời ban cho, không tìm ra một tí khuyết điểm nào!
Kiểu mỹ nữ đẳng cấp nữ thần này, khiến người cảm thấy hư ảo lại chân thực, đối với rất nhiều đàn ông mà nói, vô cùng cám dỗ.
Lê Kim Huyên thay bộ đồ ngủ, bèn nằm xuống, tắt đèn, khiến mấy người đang nhìn chằm chằm phòng ngủ của Lê Kim Huyên vô cùng thất vọng.
Mà trong phòng khách, Trần Xuân Độ đang trò chuyện hăng say với Lê Duy Dương, sau khi nhìn thấy Lý Hương Tràm đi vào bếp, Lê Duy Dương đột nhiên nhếch miệng lộ ra ý cười, rõ ràng vô cùng thần bí.
“Xuân Độ, tôi thấy mắt nhìn của cậu rất tốt, không bằng giúp tôi giám định một thứ, như thế nào?” Lê Duy Dương sát lại, thấp giọng nói, bộ dạng rất thần bí.
Lông mày của Trần Xuân Độ nhướng lên, ngay cả Lê Duy Dương kiến thức sâu rộng đều không có nắm chắc thứ này… trong lòng Trần Xuân Độ nảy sinh vài phần tò mò, cười nói: “Có thể giúp ba giám định đó là vinh hạnh của con.”
Lê Duy Dương từ trong túi rút ra một chiếc hộp màu đỏ tinh tế, sau khi Trần Xuân Độ nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra, một ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên, chỉ thấy một chiếc nhẫn kim cương nằm gọn trong chiếc hộp.
“Như thế nào, Xuân Độ, chiếc nhẫn kim cương này là tôi nhờ người mua trong buổi đấu giá ở châu Âu, tốn 60 tỷ.” Lê Duy Dương nói.
Trần Xuân Độ liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương, trong lòng không có gợn sóng gì, vô cùng bình tĩnh, anh ta thản nhiên cất chiếc nhẫn kim cương đi, nói: “Một chiếc nhẫn kim cương 10 carat, đã được coi là đồ cao cấp rồi, màu sắc tốt, tham số 4c bên trên cũng rất xuất sắc, có giá trị sưu tầm, nhưng…” Nửa câu trước của Trần Xuân Độ khiến Lê Duy Dương thở phào, nửa câu sau bỗng nhiên khiến thần sắc của Lê Duy Dương thay đổi, có chút bất an.
“Nhưng màu sắc của chiếc nhẫn kim cương này không tính là hàng đầu, giá trị bình thường khoảng 48 tỷ, vẫn không đáng 60 tỷ…” Trần Xuân Độ nhìn sang Lê Duy Dương, nhàn nhạt nói: “Con kiến nghị có thể chọn nhẫn kim cương của Cartier, Cartier có ở tiệm trang sức Hoàng đế, uy tín của Hoàng đế… vô số người nổi tiếng đều từng đặt chế tác rất nhiều kiểu trang sức, câu chuyện của Cartier có quá nhiều, cho nên nhẫn kim cương của nó, cũng có ý nghĩ tồn tại khác nhau.”
Sau khi Trần Xuân Độ nói xong, mỉm cười với Lê Duy Dương: “Đương nhiên, chiếc nhẫn kim cương này tặng cho người khác thì thích hợp nhất.”
Lê Duy Dương nhìn sang Trần Xuân Độ, trong lòng có hơi sửng sốt trước lời phán đoán giới thiệu lưu thoát vừa rồi, mỉm cười khen ngợi: “Trần Xuân Độ, không ngờ cái này cậu cũng hiểu.”
Trần Xuân Độ mỉm cười nhàn nhạt, lúc đầu khi anh ở Nam Phi, từng thấy quá nhiều nguyên liệu thô của kim cương… chỉ là trang sức mình chế tác, cầm ra nước ngoài, đều đủ bán với cái giá trên trời!
“Xuân Độ, mắt nhìn của cậu rất độc đáo, chỗ tôi vừa hay có một buổi đại hội cược thạch ở Yên Kinh, không biết cậu có suy nghĩ gì không?” Đột nhiên, Lê Duy Dương đổi chủ đề, hỏi.
Mà Trần Xuân Độ, khi nghe thấy Lê Duy Dương nhắc đến hai chữ ‘Yên Kinh’, chỗ sâu trong ánh mắt, bỗng nhiên có một tia phức tạp thâm trầm…
Không có ai biết, Yên Kinh… là một cái gai trong lòng Trần Xuân Độ!
Mảnh đất nổi tiếng đó… từng sinh ra quá nhiều nhân vật truyền kỳ, là mảnh đất vô số người muốn tới, mà Trần Xuân Độ luôn điềm tĩnh như không, khi đối diện với lời mời lần này, lại hiếm khi xuất hiện sự đấu tranh!
Lê Duy Dương sau khi nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Trần Xuân Độ, tưởng Trần Xuân Độ không biết cược thạch, trong lòng có chút thất vọng, vội vàng an ủi: “Không sao, đại hội cược thạch này không đi thì thôi, không có kinh nghiệm cược thạch, đi tham gia lại đại hội này sẽ rất dễ dàng mất tiền không lấy lại được…”
“Con đi.”
Lời của Lê Duy Dương còn chưa dứt, bèn bị Trần Xuân Độ cắt ngang.
Lê Duy Dương sững người, nhìn sang Trần Xuân Độ, thần sắc có hơi kinh ngạc.
“Cậu còn biết cược thạch sao?” Lê Duy Dương có hơi kinh hãi, ở trong ấn tượng của ông ta, Trần Xuân Độ, gần như không có cái gì là không biết, không có cái gì anh không hiểu.
“Biết sơ sơ, lông tóc mà thôi, đã từng làm công cho một bậc thầy cược thạch.” Trần Xuân Độ mở miệng nói qua, Lê Duy Dương bán tín bán nghi nhìn anh, sau đó gật đầu, nói: “Vậy được thôi, đến lúc đó cậu đại diện tập đoàn Lê Thị tham gia.”
Thần sắc của Lê Duy Dương lập tức trở nên nghiêm túc hơn, dặn dò: “Đại hội cược thạch mấy lần trước, chúng tôi đều là mời người cược thạch chuyên nghiệp ở bên ngoài đến tham gia, nhưng lần này, yêu cầu của đại hội cược thạch biến thành bắt buộc phải là nhân viên của tập đoàn, đến lúc đó cũng sẽ có không ít đối thủ cạnh tranh, cậu phải cẩn thận.”
Trần Xuân Độ gật đầu, anh lúc này mới hiểu, tại sao Lê Duy Dương lại nói chuyện này với anh, thì ra là hết cách rồi, mới lôi anh ra thay thế.
Nhưng trong lòng Lê Duy Dương lần này không tin Trần Xuân Độ có thể tạo ra thành tích vượt ngoài dự đoán… Dù sao học vấn trong đổ thạch quá phức tạp quá huyền diệu… Cả nước C, người có tư cách được xưng là đại sư cược thạch cũng không tính là quá nhiều.
Có rất nhiều người đều treo danh hiệu của đại sư cược thạch, thật ra đều là một số kẻ lừa đảo trên giang hồ.
So với những kẻ lừa đảo trên giang hồ đó, rõ ràng cậu con rể ở rể Trần Xuân Độ này, càng khiến Lê Duy Dương yên tâm hơn một chút.
Sau khi nói chuyện đến tận khuya với Lê Duy Dương, Lê Duy Dương ngáp mấy cái, cũng lộ vẻ mệt mỏi, bèn không tiếp tục nói chuyện nhiều với Trần Xuân Độ nữa, đi lên tầng hai bước vào phòng ngủ, mà Trần Xuân Độ, sau khi xem TV một lúc, bèn đi ra khỏi biệt thư, đi dạo một vòng.
Ngoài biệt thự, mấy bóng đen sau khi quan sát được Trần Xuân Độ đi ra khỏi biệt thự, thần sắc của Vương Ngô đanh lại, thấp giọng ra lệnh, một bóng đen đột nhiên đứng dậy, cúi người bám theo Trần Xuân Độ.
thành phố T đẹp nhất chính là cảnh đêm, Trần Xuân Độ đi tản bộ ở ven đường, nhìn các sạp đồ ăn vặt bày ở đầu đường, đột nhiên nghĩ tới, nhiều năm trước ở Yên Kinh… khiến sắc mặt của anh ta trở nên phức tạp…
Đột nhiên, bước chân của Trần Xuân Độ khựng lại, mấy bóng đen trong lùm cây lập tức nín thở, không dám nhúc nhích.
Mà khóe miệng của Trần Xuân Độ, đột nhiên nhếch lên lộ ra ý cười, vô cùng thâm ý.
Vương Ngô giỏi điều tra, ở phương diện ngụy trang ẩn nấp cũng thuộc top đầu, trong không khí, vậy mà ngay cả tiếng hít thở yếu ớt cũng khó nghe thấy.
Mà đợi khi Vương Ngô ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn, đột nhiên mất dấu Trần Xuân Độ!
Hai mắt Vương Ngô co rút lại, lúc này mới qua bao lâu, Trần Xuân Độ giống như bốc khói khỏi nhân gian, biến mất không thấy tung tích!
Vương Ngô nhìn sang tên thủ hạ đi theo Trần Xuân Độ kia, lại không ngờ tên thủ hạ đó cũng nhún nhún vai, mất dấu của Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ giống như trống rỗng biến mất, vô cùng quỷ dị!
“Mẹ nó, cái tên ba lăng nhăng đó đi đâu rồi?” Một tên thủ hạ thấp giọng mắng.
“Ma biết, đột nhiên không thấy nữa rồi.”
Lông mày của Vương Ngô nhíu lại, trong lòng anh ta xuất hiện một suy nghĩ to gan… Bọn họ gặp phải đối phủ rồi!
Trừ phi tất cả bọn họ đều sơ ý vào khoảnh khắc đó, không có trông chặt Trần Xuân Độ… hoặc, Trần Xuân Độ sớm đã phát hiện bọn họ, trước đó đều luôn đang diễn kịch!
Mà trong lúc Vương Ngô đang đắn đo suy nghĩ, đột nhiên… giọt nước như hạt đậu từ trên đỉnh đầu của bọn họ tong tỏng nhỏ xuống.
“Mưa rồi sao?” Một tên thủ hạ trong đó nhỏ giọng hỏi.
“Sao có thể mưa được chứ?” Một tên thủ hạ khác chỉ về vị trí của tên thủ hạ theo sát Trần Xuân Độ, bên đó ngay cả nước cũng không có nhỏ xuống.
Đột nhiên, Vương Ngô ngửi ngửi không khí, lẩm bẩm nói: “Sao lại có mùi khai…”
Một tên thủ hạ liếm giọt nước, đột nhiên sắc mặt trở nên khó coi, buồn nôn khó chịu giống như ăn phải ruồi vậy, buộc miệng nói ra: “Đây là nước tiểu!”
Xẹt!
Thần sắc của mấy người đồng loạt thay đổi, hai mắt lộ ra vẻ tức giận!
Cái nhỏ trên đầu mỗi người bọn họ, không phải là mưa, là nước tiểu!
“Chuyện gì thế?” Có người thốt lên, mà Vương Ngô, gần như trong nháy mắt, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt, sau lưng lạnh toát.
Vương Ngô bỗng nhiên đứng dậy quay đầu, nhìn thấy Trần Xuân Độ đang xách quần, nhìn sang mấy người bọn họ, trên mặt còn treo nụ cười trào phúng.
“Là anh!” Thần sắc của Vương Ngô thay đổi, sau đó vừa kinh ngạc vừa giận dữ, Trần Xuân Độ vậy mà tiểu ở trên đầu bọn họ…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!