CHƯƠNG 206: KHÔNG CÓ ĐƯỜNG LUI!
Trần Xuân Độ hai tay đút túi quần, đứng ở đó, thần sắc bình tĩnh nhìn người thanh niên.
Thanh niên ôm má: “Dám đánh tôi, con mẹ nó biết tôi là là ai không!”
Thanh niên ôm má, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, sắc mặt khó coi!
“Không biết, con mẹ anh là ai.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, khiến thần sắc ngang ngược hung hăng của người thanh niên, đột nhiên khựng lại!
“To gan, ngay cả cậu Hoàng cũng không biết, anh tưởng rằng anh có Lê tổng chống lưng thì có thể hoành hành bá đạo ở tập đoàn Lê Thị hay sao?” Đằng sau Hoàng Phi, một nhân viên cất bước đi ra, lạnh giọng quát.
Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói: “Tôi đang nói chuyện với chủ nhân của anh, anh nhảy ra nói cái gì, cút trở về.”
“Anh!”
Người nhân viên đó sắc mặt tái xanh, lời của Trần Xuân Độ, bỗng chốc chọc giận anh ta, khiến anh ta không khỏi nổi điên!
Trong đại sảnh của tập đoàn Lê Thị, bỗng chốc trở nên yên tĩnh lại, sự chú ý của rất nhiều nhân viên đều bị thu hút, nhìn sang Trần Xuân Độ, thần sắc nghi hoặc.
“Họ Trần kia, đừng tưởng anh có nhà họ Lê làm chỗ dựa thì xưng vương ở đây.” Hoàng Phi mặt mày lạnh lùng, cảnh cáo “Đừng quên, hội đồng quản trị chúng tôi cũng không phải là kẻ ăn chay… chỉ cần chúng tôi muốn, kết tội Lê Duy Dương, không phải là chuyện gì không thể xảy ra!”
“Không còn Lê Duy Dương, tới lúc đó Lê Kim Huyên, đều có thể trở thành vật chơi của tôi!” Khóe miệng của Hoàng Phi nhếch lên lộ ra ý cười gằn.
Mà khi lời của anh ta vừa dứt, sắc mặt của Trần Xuân Độ hơi đanh lại, sau đó lộ ra tia lạnh lẽo.
Một giây sau, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết, Hoàng Phi tựa như một con diều đứt dây, vô lực bay ngược ra ngoài! Đập mạnh vào một bức tường trong đại sảnh.
Trần Xuân Độ đứng ở đó, dần dần thu hồi đôi chân dài như chiếc roi sắt, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, thản nhiên xoay người.
Trong đại sảnh, xung quanh có vô số ánh mắt sững sờ kinh hãi! Bọn họ ngây ngốc nhìn Trần Xuân Độ, hồi lâu đều không phản ứng lại được!
Trần Xuân Độ mạnh tay, không hề để cậu Hoàng vào trong mắt!
Hình ảnh điêu khắc trên tường, đã nứt ra, sắc mặt Hoàng Phi tái nhợt, anh ta rõ ràng nghe thấy tiếng xương gãy từ trong cơ thể truyền ra.
Hoàng Phi từ trên tường trượt xuống, mộng ngồi trên đất, mấy nhân viên bên cạnh Hoàng Phi, vội vàng lại gần, quan tâm thương thế của Hoàng Phi.
“Tìm chết! Dám ra tay với cậu Hoàng, anh tưởng có Lê Thị che chở cho anh thì anh có thể bình an vô sự sao?” Một nhân viên lạnh lùng quát.
Bước chân của Trần Xuân Độ khựng lại, ngoảnh đầu nhàn nhạt liếc nhìn người nhân viên đó, sau đó quay đầu lại, phớt lờ luôn người nhân viên đó!
Người nhân viên đó, ở trong mắt của Trần Xuân Độ, chỉ như không khí thôi.
“Đứng lại!”
Vào lúc này, thang máy mở ra, từng bóng người từ trong tháng máy vội vàng đi ra, một giọng nói lạnh lùng đánh thép bỗng gọi Trần Xuân Độ lại!
Trần Xuân Độ dừng lại, ngoảnh đầu nhìn sang người đàn ông trung niên đó, người này không phải là ai khác, chính là cổ đông Hoàng trước đó kêu Trần Xuân Độ đi bán đồ trong cuộc họp!
Cổ đông Hoàng mặt mày rất âm trầm, Lê Kim Huyên biết chuyện này là sau khi cổ đông Hoàng gây lên, còn nói muốn tìm cơ hội loại trừ cổ đông Hoàng, cổ đông Hoàng đối với tập đoàn Lê Thị, là uy hiếp tiềm ẩn.
“Trần Xuân Độ, lá gan của cậu thật lớn, vậy mà dám đánh con trai của tôi!” Cổ đông Hoàng liếc nhìn Hoàng Phi đang run rẩy chống người từ trên đất dậy, thần sắc lạnh lùng, đột nhiên đanh giọng quát.
“Tôi đánh con trai của ông, là vì anh ta sỉ nhục Lê tổng, dĩ hạ phạm thượng, nên đánh.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt đáp.
“Trần Xuân Độ, cậu tưởng lô hàng đó cậu thật sự bán đi được sao? Tất cả các nhà thu mua tôi đều nói chuyện rồi, lô hàng này của cậu, đợi hủy ở trong tay cậu đi!” Cổ đông Hoàng nhìn sang Trần Xuân Độ, khí chất giỏi giang thâm trầm, khiến ông ta càng không nắm bắt được, thần sắc lạnh lùng: “Cậu chỉ là một bắt đầu…”
“Đồ ngu.” Cổ đông Hoàng còn chưa nói xong, bèn bị Trần Xuân Độ cắt ngang, hai mắt Trần Xuân Độ nheo lại, nhìn sang cổ đông Hoàng, chê cười nói: “Với cái đầu óc này của ông còn ngồi trên được vị trí thành viên hội đồng quản trị, một lô hàng mà thôi, muốn làm khó ông đây? Nực cười!”
Cổ đông Hoàng đứng ở đó, không ít nhân viên của Lê Thị ở xung quanh đều lộ vẻ phức tạp kinh hãi, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy, trong tập đoàn Lê Thị, Trần Xuân Độ vậy mà dám giao phong chính diện với một thành viên hội đồng quản trị!
Lá gan của Trần Xuân Độ quá lớn rồi, ỷ có Lê Kim Huyên và Lê Duy Dương chống lưng, trời không sợ đất không sợ!
Cổ đông Hoàng thâm trầm nhìn vào Trần Xuân Độ, sự ương ngạnh không thuần phục, ngông cuồng hung hăng của Trần Xuân Độ đã im sâu vào trong đầu của ông ta, thật sự giống một tên lưu manh vô lại, vô cùng càn rỡ!
Chủ tịch Đồng bỗng nhiên nhếch khóe miệng lộ ra ý cười khinh thường, Trần Xuân Độ ngông nữa, anh có bao nhiêu vốn liếng để ngông chứ? Anh cùng lắm chỉ là một kẻ nhàn rỗi ở trong tập đoàn, một kẻ ở rể của nhà họ Lê mà thôi, bản thân, có vô số mối quan hệ tư nguyên, anh đấu ông ta? Căn bản không chịu nổi một kích!
Bản thân lúc này còn tranh luận nữa, há không phải là tự hạ thấp thân phận sao?
Hoàng Phi đứng dậy, hằn học nhìn cuộc đối đầu giữa cổ đông Hoàng và Trần Xuân Độ, trên mặt mang theo nụ cười gằn, ba của anh ta tới chống lưng cho anh ta, khiến anh ta rất tự tin, ba của anh ta là thành viên hội đồng quản trị, ngay cả Lê Kim Huyên cũng phải cung kính đối đãi!
Nhưng một giây sau, thần sắc của anh ta lập tức đanh lại, sửng sốt nhìn sang Trần Xuân Độ, trong lòng dấy lên trận gió lốc, hồi lâu không thể bình tĩnh!
Sự cuồng vọng của Trần Xuân Độ, vượt xa sức tưởng tượng của anh ta… Cổ đông Hoàng, vậy mà cũng không đè nổi anh?
Hoàng Phi tự nhiên không hiểu, sự dịu dàng nghe lời của Trần Xuân Độ, chỉ dành cho Lê Kim Huyên… Vì Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ có thể vứt bỏ tôn nghiêm, nhưng nếu có ai muốn lấy Lê Kim Huyên và nhà họ Lê ra khai đao, anh sẽ không tha thứ!
Cổ đông Hoàng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Chúc cậu may mắn.”
Sau đó, khóe miệng của cổ đông Hoàng nhếch lên lộ ra độ cong vừa phải, xoay người biến mất ở cửa thang máy của tòa nhà lớn Lê Thị.
…
Đợi Trần Xuân Độ lên tầng, đẩy cửa đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn thấy Lê Kim Huyên đứng ở bên cửa sổ, một bóng dáng gợi cảm tuyệt mỹ đó, nếu như lúc này chụp lại, nhất định có thể cháy khắp thành phố T, trở thành tin đầu trên tạp chí giới trí!
Sau khi nhận ra Trần Xuân Độ bước vào, Lê Kim Huyên xoay người, đôi mắt đẹp nhiễm ý lạnh liếc qua Trần Xuân Độ, nói: “Không biết lịch sự sao, không biết gõ cửa rồi mới mở cửa sao?”
Trần Xuân Độ mỉm cười rạng rỡ: “Kim Huyên, giữa chúng ta còn cần lịch sự gì nữa chứ?”
Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, nói: “Giữa anh và cổ đông Hoàng xảy ra va chạm rồi? Như thế nào?”
Trần Xuân Độ sững ra, chuyện vừa mới xảy ra ở đại sảnh thì ngay sau đó Lê Kim Huyên ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc đã biết rồi, thông tin này… cũng quá nhanh nhạy rồi?!
Trần Xuân Độ nghẹn lời, nhưng vẫn thành thật nói cho Lê Kim Huyên.
Sau khi nghe xong lời của Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên mày liễu nhíu lại, suy nghĩ rất lâu, đột nhiên đôi mắt đẹp co rút lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, đứng dậy đẩy Trần Xuân Độ ra, vội vàng xông ra khỏi phòng làm việc.
Trần Xuân Độ thấy bộ dạng vô cùng lo lắng của Lê Kim Huyên thì ngẩn ra, nhưng rất nhanh, khóe miệng bèn nhếch lên lộ ra ý cười, nhanh chóng đi theo.
…
“Kim Huyên, con chắc chắn khôg?” Trong phòng làm việc rộng rãi, Lê Duy Dương chắp tay, nhìn cá rồng vàng trong bể cá sang trọng cực lớn, thần sắc thâm trầm, chìm đắm vào trong dòng suy nghĩ.
“Đây là cổ đông Hoàng chính miệng nói với Trần Xuân Độ,” Lê Kim Huyên sắc mặt nghiêm nghị: “Chủ tịch, tôi nghi ngờ cổ đông Hoàng với mấy thành viên hội đồng quản trị khác có âm mưu bất chính, hội đồng quản trị sẽ có nguy cơ lớn.”
Lâm Duy Dương nhíu mày nói: “Chuyện này, cần phải xử lý thân trọng, trong hội đồng quản trị mỗi vị thành viên hội đồng quản trị đều không phải là kẻ dễ chọc… nếu như vu khống bọn họ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
“Nhưng nếu như thật sự như những gì cổ đông Hoàng nói, Trần Xuân Độ chỉ là một bắt đầu của ông ta, vậy sau Trần Xuân Độ, không phải chính là con, ba, còn có cả Lê Thị hay sao?” Gương mặt tinh tế của Lê Kim Huyên lúc này hiện rõ sự nghiêm nghị, thần sắc nghiêm túc: “Xét từ phản ứng của mấy thành viên hội đồng quản trị trong cuộc họp trước đó thì thấy bọn họ rất có khả năng sớm đã biết kế hoạch này của cổ đông Hoàng, sớm đã thông đồng với nhau cả rồi.”
“Không sai,” Trần Xuân Độ ngồi trên sô pha đột nhiên mở miệng: “Tập đoàn Lê Thị đối ngoại, có không ít đối thủ nhòm ngó, nội bộ, cũng có một số người chực chờ.”
“Những đối thủ bên ngoài kia tạm thời còn chưa có lộ chân ngựa, không tiện đối phó, nhưng cổ đông Hoàng bọn họ, đã lộ ra nanh vuốt…”
Lê Duy Dương nhìn sang Trần Xuân Độ: “Nhưng, điểm phản kích đầu tiên, chính là cậu… Tiểu Trần, nếu như cậu thua cổ đông Hoàng, chúng tôi ra tay, bèn sẽ biến thành ỷ thế hiếp người, các thành viên hội đồng quản trị khác chỉ cần đánh động một chút, tập đoàn Lê Thị bèn sẽ không yên ổn.”
Lê Kim Huyên nhìn sang Trần Xuân Độ, mày liễu tinh tế nhíu lại, không nhịn được lạnh giọng nạt: “Anh nói xem anh ấy, lúc đó ra vẻ gì chứ, một trăm lô hàng đó hiện nay, đến bây giờ anh ngay cả một lô đều không bán ra được!”
Trần Xuân Độ ở trên sô pha, vừa vắt chéo chân, vừa run chân, cực kỳ thư thái nói: “Lê đại mỹ nữ, đừng gấp gáp, chuyện này, không vội được… Em có khẩn trương nữa, dùng một câu để hình dung… không phải chính là hoàng thượng chưa vội thái giám đã gấp rồi sao?”
“Anh!” Lê Kim Huyên nghiến chặt răng, đôi mắt đẹp hằn học lườm Trần Xuân Độ.
Khoảng thời gian này cô phát hiện Trần Xuân Độ phiêu rồi, cô ta luôn muốn tìm một cơ hội, từ từ trừng phạt Trần Xuân Độ, nhưng bất lực, tập đoàn Lê Thị dạo này công việc quá bận bịu, khiến cô căn bản không rút được thời gian rảnh.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ một lúc lâu, cuối cùng tức tối trừng mắt với Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói: “Rất tốt, tôi xem anh làm sao bán hết một trăm lô hàng đó trong vòng một tuần.”
“Lê tổng, đừng quên lời hứa của em, anh nếu như bán ra được, anh đưa ra yêu cầu gì, em đều phải thỏa mãn anh.”
Lê Kim Huyên vừa đi tới cửa phòng làm việc, đằng sau bèn truyền tới giọng nói vô sỉ của Trần Xuân Độ, khiến cơ thể yêu kiều của cô run lên, hận không thể giết Trần Xuân Độ!
Một câu nói rất đơn giản bình thường, nói ra từ trong miệng Trần Xuân Độ, lại lập tức biến vị, khiến người ta xuất hiện liên tưởng…
“Tiểu Trần, cậu thật sự nắm chắc không?” Ngay cả Lê Duy Dương cũng không yên tâm mà hỏi một câu, ông ta cũng rất nghi ngờ, Trần Xuân Độ rốt cuộc có thể bán được hay không.
Trần Xuân Độ chỉ mỉm cười đầy thâm ý chứ không nói, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của Lê Duy Dương.
Sau khi quay về phòng làm việc của mình, ánh mắt của Trần Xuân Độ đưa ra, mới lộ ra một tia thâm sâu.
…
Mà lúc này, trên một con đường cao tốc của thành phố T, một chiếc xe sang màu trắng đang phi như bay.
Trong xe, một cô gái đeo khẩu trang, chiếc mũ lưỡi chai kéo xuống rất thấp, chỉ lộ ra đôi mắt tuyệt đẹp.
Cô ta vừa lái xe, từng gốc cây ngọn cỏ xung quanh đều ngả về sau, dễ dàng bị cô ta để lại dấu ấn khó phai trong đầu.
Đôi mắt của cô gái đẹp lạnh lại bình tĩnh, giống như là đang tránh né cái gì đó.
Đột nhiên! Đôi mắt của cô gái quét qua gương chiếu hậu, chỉ thấy trong gương chiếu hậu đằng xa xuất hiện một chiếc xe sang màu đen, từ đằng xa đi theo sau chiếc xe sang màu trắng của cô gái, bám đuôi cô gái, khoảng cách không ngừng kéo gần lại.