Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Phế Vật

Chương 177-1

Những chỉ huy này vốn không biết, Trần Xuân Độ không hề có bằng lái xe…Lúc anh ở nước ngoài toàn lái xe vận tải tên lửa xuyên lục địa, xe vận tải không người lái, các loại xe tăng và phương tiện chiến tranh….

 

Loại xe dân đi bình thường thế này…anh nhắm mắt cũng có thể duy trì tốc độ này.

 

Ở ghế sau, Tô Hiểu Vân ngã trái ngã phải, cơ thể mềm mại không ngừng run rẩy, đỉnh nhọn trước ngực càng đong đưa dữ dội hơn.

 

Mà Trần Xuân Độ vừa bình tĩnh lái xe, vừa thông qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm cơ thể quyến rũ mềm mại của Tô Hiểu Vân…anh sắp chảy nước dãi tới nơi rồi.

 

Tô Hiểu Vân ngồi ghế sau, tim sắp rớt ra ngoài, khuôn mặt mỹ lệ trắng bệch như tờ giấy, cô ta hít từng hơi to, tóc tai rối loạn.

 

Tim cô ta cũng lên đến cổ họng rồi, luôn có cảm giác nó muốn nhảy ra ngoài.

 

Không biết đã qua bao lâu, chiếc Maybach mới chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại ven đường.

 

“Tới rồi.” Trần Xuân Độ nghiêng đầu, ánh mắt nóng bỏng vẫn dán lên cơ thể mềm mại của Tô Hiểu Vân.

 

Tô Hiểu Vân nhìn đồng hồ, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên….sớm hơn 15p so với thời gian đã hẹn! Không phải cô ta đang nằm mơ chứ!

 

Tô Hiểu Vân ngước mắt lên, nhận ra ánh mắt khác thường của Trần Xuân Độ. Cô ta đột nhiên mỉm cười ngọt ngào, nụ cười tràn đầy phong tình, vươn ngón tay trắng ngần tinh tế ra chọc trán anh ta, từ tính nói: “Làm tốt lắm, tối về chị thưởng cho chú.”

 

Trần Xuân Độ sửng sốt trong chốc lát rồi ngay sau đó, ý cười bên khóe môi anh càng sâu hơn, anh gần như hiểu được lời nói ám chỉ của Tô Hiểu Vân trong nháy mắt!

 

Trong lòng anh rất kích động, phần thưởng của vợ người ta….trong chớp mắt, anh ta gần như không chống đỡ được!

 

Mà trong lúc Trần Xuân Độ đi đón Tô Hiểu Vân, anh không hề biết có một bóng người quyến rũ xinh đẹp đi giày cao gót, nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc của anh.

 

Nếu trong phòng làm việc có camera, Trần Xuân Độ nhất định sẽ nghi ngờ vì sao Lê Kim Huyên lại đột nhiên đến phòng làm việc của anh.

 

Sau khi Lê Kim Huyên bước vào phòng làm việc của anh, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế tỏ vẻ nhàm chán, chán chường đi dạo quanh phòng.

 

Cô đang chờ Tô Hiểu Vân tới họp, tranh thủ thời gian rảnh rỗi nên tò mò tới xem phòng làm việc của Trần Xuân Độ.

 

Trần Xuân Độ vốn không ngờ tới, bình thường cô là nữ thần lạnh lùng trước mặt bao người, trong cuộc sống riêng cũng có một mặt như vậy.

 

Lê Kim Huyên ngồi trên bàn làm việc, lục tung mọi thứ xong thì chán nản vắt chân, nhìn cách trang trí đơn giản trên bàn làm việc của Trần Xuân Độ, cảm thấy vừa nhàm chán vừa mất hứng.

 

Đột nhiên, cô nhìn về phía bể cá lớn đặt bên cạnh, híp mắt nhìn….Khuôn mặt xinh đẹp đen lại thấy rõ…vì cái bể cá này rất giống với bể cá của Lê Duy Dương….Thậm chí loại cá và số lượng cá cũng giống y đúc!

 

Tên khốn nạn này có ý gì, nhìn ba cô không thuận mắt nên muốn lật đổ thay thế sao?

 

Lê Kim Huyên nhìn lướt qua, đôi mắt xinh đẹp dừng lại ở lon dế mèn ở góc tường, tỏ vẻ hứng thú.

 

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, lặng lẽ mở lon dế mèn ra, sau khi nhìn thấy dế mèn bên trong thì híp mắt lại.

 

Tên này, lại dám nuôi loại côn trùng này ở đây!?

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ vẻ tức giận. Đột nhiên dế mèn trong lon nhảy về phía mặt cô!

 

“A…” Lê Kim Huyên sợ hãi kêu lên, lùi về phía sau theo bản năng, lại không ngờ rằng bản thân không cẩn thận đánh đổ mấy lon dế mèn!

 

Những con dế mèn trong lon lập tức nhảy ra ngoài, có con còn dừng lại trên chân cô!!

 

Lê Kim Huyên luống cuống ngay tức thì, rõ ràng là cục cưng của Hỗ Hải, khi đối diện với sinh vật nhỏ bé này lại mất đi dũng cảm, đôi chân dài xinh đẹp không ngừng vung vẩy, muốn giũ dế mèn khỏi người!

 

Nhưng Lê Kim Huyên không để ý rằng càng ngày càng có nhiều lon dế mèn bị cô làm đổ. Có lon dế mèn còn bị giày cao gót của cô dẫm lên biến dạng!

 

Cuối cùng, Lê Kim Huyên bước ra khỏi phòng làm việc với vẻ mặt hoang mang sợ hãi.

 

………….

 

Trần Xuân Độ đỗ xe xong thì trở về cao ốc nhà họ Lê, mở cửa phòng làm việc.

 

Sau khi anh bước vào phòng làm việc, vẻ mặt lập tức thay đổi. Anh ta quét mắt nhìn xung quanh, cảm thấy hình như phòng làm việc của mình mới được kẻ trộm ghé thăm… Khắp nơi đều là lon dế mèn bị mở ra, có lon còn bị biến dạng, còn có bàn làm việc bừa bộn ngổn ngang, tất cả khiến anh vô cùng ngạc nhiên.

 

Ngay sau đó thôi, tiếng hét thê lương thảm thiết truyền ra từ trong phòng làm việc của anh: “Dế mèn của tôi đâu!!!”

 

Tiếng hét thảm này của Trần Xuân Độ truyền khắp tầng làm việc, ngay cả phòng làm việc của Tổng giám đốc cũng nghe thấy rõ ràng.

 

Lâm Trinh Tuyết đứng trước mặt Lê Kim Huyên, nghe thấy tiếng hét thảm của Trần Xuân Độ thì hơi lo lắng hỏi: “Sếp Lê, anh Trần không sao chứ?”

 

Lê Kim Huyên giật giật khóe miệng, chột dạ nói: “Không sao, anh ta thì có việc gì cho được….”

 

“Ầm!”

 

Cửa phòng làm việc bị đá mở một cách thô bạo, một bóng người vọt vào trong làm Lâm Trinh Tuyết và Lê Kim Huyên giật mình.

 

Trần Xuân Độ cầm theo một lon dế mèn, hai tròng mắt đỏ bừng, thở hổn hển xông vào trong. Anh vọt đến trước mặt Lê Kim Huyên, hỏi: “Dế mèn của tôi đâu?”

 

Lê Kim Huyên bị Trần Xuân Độ hỏi vậy thì trong lòng rất luống cuống nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Dế mèn của anh anh hỏi tôi làm gì?”

 

“Rõ ràng là dế mèn của tôi bị giày cao gót dẵm chết!”

 

Lê Kim Huyên cúi đầu nhìn con dế mèn chết trong lon, hơi híp mắt lại.

 

“Vậy thì đã sao?” Lê Kim Huyên dửng dưng nói.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!