…
Lúc này, ở trong cùng một nhà hàng, cách bàn của Trần Xuân Độ không xa, không ngờ Đường Nhu và Đường Đức trùng hợp cũng chọn nhà hàng này.
Vì nhà hàng này có lịch sử lâu đời và nổi tiếng nhất đạt tiêu chuẩn về món T nên mới khiến cả Lê Kim Huyên và Đường Nhu đều chọn nơi này để dùng bữa
“Ông nội, chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi sao, cha cháu đâu?” Đường Nhu hỏi.
Đường Đức mỉm cười nói: “Cha của cháu đang chủ trì đại cục ở Yên Kinh, không thể dứt ra được.”
Đường Nhu cau mày: “Lần nào không phải là ông không dứt ra được thì cũng là cha cháu không dứt ra được, hai người không thể cùng ở cạnh cháu được hay sao?”
Đường Đức thở dài giải thích: “Nhu Nhu, đây là trách nhiệm của nhà họ Đường từ bao đời nay, cháu phải học cách trưởng thành và làm quen…”
Đường Nhu không muốn nghe Đường Đức càm ràm nữa, cô ta nhìn ngó xung quanh một lượt, đột nhiên ánh mắt dán vào một góc của nhà hàng.
Khi Đường Nhu nhìn thấy góc nghiêng của Trần Xuân Độ, trước tiên là sững sờ một lúc, sau đó khuôn mặt xinh đẹp nổi giận đùng đùng.
“Hay lắm, tên này trong điện thoại thì nói với mình không có thời gian, thì ra là đang hẹn hò với người phụ nữ khác.” Đường Nhu nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu thêm phần ghen tỵ bất mãn từ lúc nào không hay.
“Anh ta có ơn với nhà họ Đường, cháu đừng có làm loạn.” Vẻ mặt của Đường Đức đột nhiên thay đổi, đây là cháu gái của mình đương nhiên ông ta sẽ đoán được trong lòng Đường Nhu đang nghĩ gì.
Nhưng cô ta cứ như thể không nhìn thấy Đường Đức vậy, rót một ly rượu, đứng dậy đi về phía Trần Xuân Độ.
Lúc này, anh đang ngồi bên cạnh Lê Kim Huyên, trò chuyện vui vẻ với cô gái xinh đẹp duyên dáng này.
“Kim Huyên, ăn món này đi, đây là món em thích nhất mà.” Trần Xuân Độ nhẹ nhàng nói, đổi thành một cái tên gọi vô cùng thân mật, gắp miếng thịt bò tiêu đen, ân cần đặt vào chén của Lê Kim Huyên.
Trần Xuân Độ chăm sóc tận tình, sắc mặt của Lê Kim Huyên tốt hơn trước rất nhiều, để cho Trần Xuân Độ gọi cô là “Kim Huyên”.
“Trần Xuân Độ ~”
Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói dễ nghe lại hơi vui mừng, quay đầu lại nhìn thấy Đường Nhu đang bước lại gần, ánh mắt cô ta còn có vẻ oán hận.
Trong lòng Trần Xuân Độ run lên, đột nhiên có linh cảm không được tốt!
Anh cúi đầu xuống ăn, hận không thể vùi mặt xuống dưới gầm bàn, giữa hai chân mình!
Trong lòng Trần Xuân Độ lúc này sắp sụp đổ và điên cuồng! Trời đất ơi như thế này cũng trùng hợp quá phải không! Buổi sáng vừa từ chối Đường Nhu nói rằng mình có việc phải giải quyết, kết quả bây giờ lại đang ngồi dùng bữa trong một nhà hàng!
Trời đất! Sao có thể trùng hợp như vậy được! Lê Kim Huyên chọn nhà hàng nào không chọn cứ nhất quyết phải ăn ở đây!
Da đầu Trần Xuân Độ tê dại, nếu như lúc này thanh niên đẹp trai kia ở đây, nhất định sẽ cười trên nỗi đau của người khác, ai mà ngờ được Trần Xuân Độ cũng có ngày hôm nay!
Đường đường là Long Vương nổi danh ở nước ngoài, dù cho có bước đi trong mưa đạn hay lăn lộn một mình trong vô số hang ổ của trùm ma túy và phần tử khủng bố, cũng không nhếch nhác bằng hôm nay!
Không ai có thể nghĩ rằng một Long Vương hăng hái nhiệt tình lại bối rối tay chân vì sự trùng hợp ngẫu nhiên này!
“Sao anh cứ cúi đầu suốt thế?” Một giọng nói thanh nhẹ dễ nghe vang lên, Lê Kim Huyên rõ ràng chưa phát hiện ra Đường Nhu đang đi tới, nhìn thấy Trần Xuân Độ cúi đầu, lông mày cô khẽ nhíu lại.
“Hụ hụ, cổ anh đau quá, mọi người ăn trước đi, tôi đi toilet một lát.” Trần Xuân Độ ho khan một tiếng, cúi gằm đầu xuống, đứng dậy muốn đi toilet.
“Trần Xuân Độ, sao anh lại ở đây?”
Đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào dịu dàng vang lên, khiến vẻ mặt của anh lập tức cứng đờ!
Còn mấy người Lê Kim Huyên và Irene quay đầu nhìn theo bóng dáng đang bước nhanh tới gần vô cùng khó hiểu.
“Ngồi xuống.” Giọng điệu của Lê Kim Huyên trở nên lạnh lùng, người thông minh như cô lập tức đoán ra được điều gì đó.
Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngồi xuống, Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn bóng dáng đang tới gần.
Trần Xuân Độ ngồi bên cạnh Lê Kim Huyên toàn thân run lên, anh cảm nhận được từ trên người Lê Kim Huyên tỏa ra hương thơm dễ chịu và thanh mát… và cả sắc mặt lạnh như băng vô cùng rõ ràng!
Đường Nhu đi tới bàn, liếc nhìn xung quanh rồi nở nụ cười tạ lỗi với Lê Kim Huyên: “Xin lỗi, làm phiền một chút, tôi có thể nói vài lời với anh Trần được không?”
“Đương nhiên là được.” Giọng nói của Lê Kim Huyên trong trẻo dễ nghe, còn Trần Xuân Độ thì tối tăm mặt mày! Khóc không ra nước mắt!
Đường Nhu gật đầu, nhìn Trần Xuân Độ, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!